"Vừa nãy Phùng Thanh tới tìm con chơi, sao con không đi cùng thằng bé?"
Giờ cơm trưa, Phương Thư nấu hai đĩa sủi cảo mà sáng nay Phùng Thanh mang sang. Bà rót giấm ra chén, vừa làm vừa nói với Trần Thượng Chu.
Trần Thượng Chu đang cầm đũa trong tay, nghe mẹ nói vậy thì khựng lại một chút như đang cố nhớ lại cái tên đó là ai. Một lúc sau anh mới mở miệng: "Bài tập con chưa làm xong."
"Bài tập nghỉ hè chẳng phải con đã làm xong từ lâu rồi sao?" Phương Thư nói.
Trần Thượng Chu gắp một cái sủi cảo: "Bài ôn tập lớp 3."
Phương Thư: "Cái đó thì chưa cần gấp mà, ôn trước một hai bài là được rồi. Những bài sau chờ đi học làm dần cũng được mà."
Nghe thế, Trần Thượng Chu cũng lười viện cớ thêm, anh thẳng thừng nói: "…Con không muốn đi, cứ đuổi theo tới lui có chút phiền phức."
Phương Thư cũng không bất ngờ, chỉ lắc đầu: "Mẹ đoán là thế mà."
Phương Thư nhìn Trần Thượng Chu đang chăm chú ăn sủi cảo, cũng gắp một cái chấm giấm bỏ vào miệng: "Nhân bánh này trộn ngon ghê, mai mẹ qua hỏi chị Lâm cách làm mới được."
Trần Thượng Chu khẽ gật đầu.
Ăn xong, Phương Thư đặt đũa xuống, giọng bỗng nghiêm túc hẳn lên: "Mẹ biết là con với bé Phùng Thanh có thể không hợp tính, nhưng nếu ở trường mà thằng bé cần giúp đỡ, mẹ vẫn mong con quan tâm đến thằng bé nhiều một chút. Bé Phùng Thanh cũng học ở trường tiểu học Tây Thành giống con đấy."
Nuốt xong miếng sủi cảo trong miệng, Trần Thượng Chu ngẩng đầu. Anh cảm thấy lời này của mẹ vừa đột ngột vừa khó hiểu.
Phương Thư nói tiếp: "Mẹ vừa nói chuyện với dì Lâm xong. Phùng Thanh từ hồi còn bé tí thì bố mẹ đã ly hôn rồi. Có khi lúc ấy thằng bé nhỏ đến mức chẳng có ấn tượng gì về bố. Giờ bố của thằng bé không còn chu cấp nữa, một mình dì Lâm vừa chăm con vừa lo cơm áo gạo tiền, rất cực khổ. Vì vậy chắc chắn sẽ có chỗ dì Lâm lo không xuể."
Trần Thượng Chu sững người, Phương Thư lại nói tiếp: "Ở trường nếu thấy thằng bé thì con để ý chút. Xem thằng bé có cần gì không, có ai bắt nạt không. Chăm sóc người ta thêm một chút, giúp đỡ lẫn nhau. Được không?"
Trong đầu nhớ lại gương mặt vừa mới ló vào phòng mình lúc nãy, Trần Thượng Chu đáp: "Con biết rồi."
—
Trần Thượng Chu nói được làm được. Từ sau khi đồng ý với mẹ là sẽ chú ý tới Phùng Thanh nhiều hơn, mỗi lần anh nhìn thấy Phùng Thanh, cho dù không phải ở trường, anh cũng sẽ dừng chân một lát để xem cậu ấy đang làm gì.
Ngày đầu tiên khai giảng, Phùng Thanh mải gặm bánh quẩy trên đường đến trường, không để ý nên vấp phải một viên gạch nhô lên rồi ngã sõng soài.
Ngày thứ hai, Phùng Thanh mang theo một xấp thẻ trò chơi đến trường, nhưng vừa đến trưa sau khi nghỉ giải lao là mất sạch. Chắc chắn chúng đã bị giáo viên tịch thu.
Tuần thứ ba, Phùng Thanh và một bạn học cùng lớp đi học cùng nhau. Hai đứa nhóc ngồi trong tiệm ăn sáng cách trường tám phút đi bộ để chép bài tập về nhà. Không rõ cuối cùng hai đứa có đến lớp kịp giờ học không.
Vào học được một tháng, trong giờ thể dục Phùng Thanh nhảy dây quá giỏi nên bị thầy thể dục chọn vào đội nhảy dây đại diện cho lớp thi đấu.
Một tháng mười lăm ngày sau khi khai giảng, Phùng Thanh suýt đi học muộn. Cậu vừa kịp lách người qua cánh cổng điện tử trước khi nó khép lại vài giây.
…
…
Không rõ đã khai giảng được bao lâu.
Các học sinh khối lớp lớn bắt đầu thay phiên trực cổng trường để kiểm tra tác phong đeo khăn quàng đỏ. Phùng Thanh không đeo, đứng ở ngay trước cổng trường lo sốt vó.
Trần Thượng Chu lặng lẽ thở dài trong lòng.
Anh thấy nên để Phùng Thanh bị ghi tên cho nhớ đời, nhưng trùng hợp là trong cặp anh lại có một chiếc khăn quàng đỏ dự phòng. Nếu không phải vì chương "Nếu tôi có ba ngày ánh sáng" mà anh đọc trong bữa sáng hôm nay quá dài thì giờ này anh đã ngồi ở trong lớp học rồi.
Thôi, cứ đưa cho cậu ấy vậy. Chắc cũng chẳng có lần sau nữa đâu.
Trần Thượng Chu lấy chiếc khăn quàng đỏ dự phòng từ cặp ra, đưa cho Phùng Thanh rồi quay người đi thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!