Từ sau lần đầu tiên mở đầu truyền thống đó, mỗi buổi tự học tối của Trần Thượng Chu đều kèm theo một cuộc điện thoại với Phùng Thanh.
Vì cuộc gọi sẽ kéo dài cho đến khi ký túc xá tắt đèn, nên không còn chỉ do một mình Phùng Thanh chủ động gọi nữa. Ai ăn xong trước, ngồi vào bàn học ở nhà hay trong lớp trước thì sẽ nhắn tin cho đối phương biết. Khi cả hai đã sẵn sàng thì sẽ bắt đầu gọi điện. Vì Trần Thượng Chu còn ở ký túc xá, nhiều khi phải xếp hàng ở nhà ăn, về phòng lấy đồ, nên thường là Phùng Thanh chuẩn bị xong trước và nhắn tin cho anh, rồi anh sẽ gọi lại sau.
Mỗi ngày sau khi tan học, Phùng Thanh hoặc là đến nhà Lâm Như Thiền ăn tối, hoặc là xuống tiệm cơm dưới chung cư để ăn. Ăn xong việc đầu tiên cậu làm là nhắn tin báo cáo đã sẵn sàng với Trần Thượng Chu. Sau đó Phùng Thanh sẽ mở sách vở, vừa làm bài tập vừa chờ điện thoại của anh.
Tròn hai tuần đầu sau khai giảng, ngày nào Phùng Thanh cũng học đúng theo thời gian biểu mà hai người đã cùng lên kế hoạch vào cuối tuần.
Vào những ngày đi học, Phùng Thanh sẽ thức dậy lúc 6:40, ăn sáng đàng hoàng tại tiệm rồi tranh thủ học từ vựng tiếng Anh, thơ cổ và Ngữ Văn trên đường tới trường. Lịch học ở trường cứ đều đặn theo thời khóa biểu: học hành, thể dục và sinh hoạt. Trên đường tan học về nhà, cậu lại tranh thủ từng khoảng thời gian rảnh rỗi để học thuộc Ngữ Văn và tiếng Anh. Ăn xong bữa tối là Phùng Thanh ngồi ngay vào bàn học gọi điện với Trần Thượng Chu.
Vừa làm bài tập trên lớp, vừa hoàn thành cả những nhiệm vụ nâng cao mà anh giao thêm.
Trong lúc nói chuyện điện thoại với Trần Thượng Chu, Phùng Thanh rất thích luyên thuyên nhiều thứ. Lúc thì cậu kể chuyện trong trường, lúc thì than thở bài tập quá khó. Những lúc đó, Trần Thượng Chu hoặc là gõ vào tai nghe đáp lại cậu, hoặc là anh sẽ bật cười khe khẽ. Còn bài nào thật sự không hiểu được, Phùng Thanh sẽ vừa than vừa đánh dấu một ngôi sao thật to bên cạnh, chờ Trần Thượng Chu tan học xong sẽ giảng lại cho cậu.
Sau hai tuần gọi điện liên tục, Phùng Thanh mới phát hiện lời Trần Thượng Chu từng nói trước đó về việc thầy cô cấp ba rất thích chiếm dụng giờ tự học để dạy bài hoàn toàn không phải nói quá. Trong mười buổi tự học tối, trừ hai buổi ôn tập cho kỳ thi khai giảng thì hầu như mỗi tối thầy cô đều dạy đến hai tiếng rưỡi. Có tối, Phùng Thanh chỉ cần nghe giọng giảng bài từ đầu dây bên kia là đã thấy mắt díp lại, nhưng vì muốn gọi điện với Trần Thượng Chu nên cậu chỉ có thể cố gắng đè cơn buồn ngủ xuống.
"Thầy cô chiếm giờ tự học nhiều vậy, còn thời gian đâu mà anh làm bài tập?"
Sau giờ học, Trần Thượng Chu đáp: "Nếu ngồi nghe hết từ đầu tới cuối thì chắc chắn không kịp. Phải mang về ký túc xá học tiếp, bài tập cấp ba nhiều hơn cấp hai."
"Nhiều hơn là nhiều hơn bao nhiêu cơ?" Phùng Thanh hỏi.
Trần Thượng Chu: "Bốn tấm bảng, viết kín cả hai mặt. Còn phải viết chữ rất nhỏ mới đủ chỗ."
"Nhiều tới mức đó?!" Phùng Thanh há hốc.
"Năm nhất chưa phân ban nên môn học nhiều, bài cũng nhiều. Phân ban rồi thì có thể đỡ hơn chút, nhưng chắc cũng không khá hơn bao nhiêu."
"Cấp ba đúng là rất vất vả. Bài tập đã nhiều như vậy rồi, thầy cô còn chiếm hết cả giờ tự học mỗi ngày. Nếu ngày nào cũng thế, chẳng phải ai cũng thiếu ngủ, hôm sau lên lớp toàn gục đầu ngủ hay sao?"
"Giờ tự học thường không dạy bài mới, chỉ bổ sung bài đã dạy vào buổi sáng hoặc sửa bài tập, không nhất thiết phải nghe hết. Chọn phần mình yếu để nghe thôi, còn lại thì tranh thủ làm bài."
Phùng Thanh nghĩ tới chuyện Trần Thượng Chu gọi với mình cả buổi tối tự học, bèn hỏi: "Vậy còn anh? Anh không cần nghe sao?"
"Cũng có khi cần nghe." Trần Thượng Chu đáp.
"Vậy gọi điện thoại với em thì sao anh nghe được?"
"Hai phút em mới nói một câu, chưa tới mức khiến anh không nghe nổi thầy cô giảng."
Phùng Thanh lập tức nói: "Vậy thì sau này em không nói chuyện lúc anh tự học buổi tối nữa. Em phải giữ yên lặng, tạo cho anh một môi trường học tập thật tốt!"
Trần Thượng Chu vô tình vô nghĩa mà nói thẳng: "Nghe còn khó hơn cả việc bảo em tự về nhà ngủ sớm."
Sự thật đúng như lời Trần Thượng Chu nói.
Phùng Thanh đúng là không nhịn nổi mà im lặng quá lâu. Huống chi phần Trần Thượng Chu cần tập trung nghe thật ra cũng không nhiều, mà cậu lại chẳng biết chính xác là khi nào thì anh cần nghe. Vậy nên chưa kiên trì được hết một ngày, Phùng Thanh đã buông xuôi, muốn nói lúc nào thì nói lúc đó. Dù sao cậu cũng không định kể lể chuyện đời hay hát hò, kể chuyện cười như trước nữa. Lâu lâu chen vào một hai câu thì chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc học của Trần Thượng Chu.
Sau một tháng miệt mài học tập không xao nhãng, Phùng Thanh bước vào kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ.
Kỳ thi diễn ra vào thứ hai và thứ ba. Sau khi thi xong môn cuối cùng, Phùng Thanh bước vào chế độ cầu nguyện. Cậu thấy tháng này mình học hành cực kỳ nghiêm túc, bài học tiếp thu đầy đủ, bài nâng cao cũng làm rất nhiều. Đây là lần đầu tiên cậu làm bài trơn tru đến vậy. Tuy chưa làm được hết, nhưng cũng đã có hướng làm trong đầu. Vậy nên Phùng Thanh rất mong đợi thứ hạng của kỳ thi tháng này.
Thứ sáu, kết quả kỳ thi tháng được gửi đến cho học sinh.
Vừa cầm bảng điểm trong tay, Phùng Thanh lại làm như thường lệ. Cậu lấy một cuốn sách che bảng điểm lại, rồi từ từ hé ra như đang dò vé số.
Phùng Thanh tràn trề hy vọng, nhưng khi thực sự nhìn thấy con số nằm ở dưới dòng chữ "xếp hạng toàn khối", cậu xụ mặt thấy rõ.
Hạng 73.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!