Chương 35: (Vô Đề)

"Giáo viên vào lớp chưa anh? Vào chưa?"

Từ khi nghe thấy chuông bắt đầu tiết tự học buổi tối vang lên qua điện thoại, Phùng Thanh cứ mỗi nửa phút lại hỏi một lần, giọng nói thì ép xuống thật thấp.

Cuộc gọi giữa cậu và Trần Thượng Chu đã kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Giống như mỗi buổi tối khi Trần Thượng Chu còn học ở trường, cả hai luôn gọi điện cho nhau trước tiết tự học buổi tối hoặc trước khi ký túc xá tắt đèn. Nhưng tối nay lại khác với mọi khi, bởi vì cuộc gọi này không kết thúc khi chuông báo tiết học vang lên.

Phùng Thanh nghe thấy tiếng ồn ào bên đầu dây kia dần yên tĩnh lại khi tiếng chuông vang lên, cũng nghe được giọng Trần Thượng Chu hạ thấp xuống: "Chưa. Em đang ngồi ở nhà chứ có phải trong lớp đâu, không cần nói nhỏ như vậy."

Cũng không hiểu vì sao. Rõ ràng người đang ngồi trong lớp không phải là cậu, rõ ràng người đang lén lút gọi điện trong giờ tự học cũng không phải là cậu, vậy mà Phùng Thanh lại cảm thấy có chút căng thẳng, cứ như chính cậu mới là người sắp đeo tai nghe trước mặt thầy cô vậy. Càng nghĩ, cậu lại càng thấy trải nghiệm này thật kỳ lạ, bèn nói: "Em cứ không kiềm được là lại hạ giọng.

Trần Thượng Chu, cảm giác cứ như em đang ngồi học cùng anh vậy."

Nói xong, Phùng Thanh tự bĩu môi một cái: "Nói cho em biết, tại sao anh lại lớn hơn em tận hai tuổi chứ? Nếu chỉ lớn hơn em có hai tháng thôi, biết đâu chúng ta còn được học cùng lớp, ngày nào cũng ngồi học cùng nhau."

"Học cùng lớp?" Trần Thượng Chu hỏi lại.

Phùng Thanh vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng của chính mình: "Đúng rồi, nếu được ngồi cùng bàn thì lại càng tốt. Chúng ta có thể giống như ở nhà, cùng làm bài tập, chỉ cần đẩy quyển vở qua là em có thể hỏi bài anh, làm mệt thì ngả đầu xuống bàn trò chuyện với anh, nhìn anh tiếp tục làm bài. Nghĩ thôi cũng đã thấy thích rồi ấy?"

Nghe thấy Trần Thượng Chu "ừ" một tiếng, Phùng Thanh cười cười, đang định hỏi anh có thấy tưởng tượng của cậu hoàn hảo không thì lại nghe Trần Thượng Chu nói: "Đúng là tốt thật. Cũng không cần phải lo em mất tập trung không nghe giảng, thậm chí không cần phải mỗi tuần đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho em nữa. Chỉ cần đưa tay ra là có thể đánh em một cái rồi."

Phùng Thanh: "…"

Phùng Thanh: "Anh quá đáng rồi đó, Trần Thượng Chu!"

Vừa dứt lời, Phùng Thanh còn định nói thêm gì đó thì chợt nghe thấy bên đầu dây kia vang lên một giọng nam trầm khàn hơi đứng tuổi. Chỉ cần nghe qua cũng biết là người ngoài bốn mươi tuổi. Phùng Thanh hỏi: "Là thầy chủ nhiệm à?"

Lần này, Trần Thượng Chu không trả lời ngay. Chỉ chừng hai ba giây sau, Phùng Thanh mới nghe thấy một tiếng gõ nhè nhẹ vang lên.

Đây là tín hiệu mà Phùng Thanh và Trần Thượng Chu đã đặt ra trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu. Hai người đã hẹn trước lúc Trần Thượng Chu không thể nói chuyện thì anh sẽ gõ một cái vào tai nghe để Phùng Thanh biết là anh đã nghe thấy lời cậu nói rồi.

Thầy chủ nhiệm nói: "Trong hai ngày đầu học kỳ mới, toàn trường sẽ kiểm tra khai giảng. Nội dung là những gì đã học kỳ trước. Hôm nay là buổi tự học đầu tiên của học kỳ mới, thầy không chiếm dụng thời gian các em nữa. Học hành nghiêm túc vào, điều chỉnh lại tâm trạng chơi bời suốt kỳ nghỉ đông đi, đừng để đến lúc thi thì thi ra kết quả xấu hổ không dám nói ra."

Kiểm tra khai giảng? Quả không hổ là trung học phổ thông số 1, cái kiểu kiểm tra này cũng quá vô nhân đạo rồi? Sau một kỳ nghỉ đông chơi bời cả tháng trời, ai mà nhớ nổi đã học gì ở học kỳ trước chứ?

Phùng Thanh thầm lẩm bẩm trong lòng, lẩm bẩm xong lại để ý đến câu cuối cùng của thầy chủ nhiệm. Điều chỉnh lại tâm trạng chơi bời cả kỳ nghỉ kẻo thi ra kết quả xấu hổ?

Ở trung học phổ thông số 1 cũng có người nghỉ đông không học chữ nào sao? Cậu cứ tưởng ai học ở đây cũng giống như Trần Thượng Chu, nghỉ đông ngày nào cũng cắm đầu học hành chứ.

Nhưng Trần Thượng Chu chắc chắn sẽ không thi ra kết quả tệ. Từ trước tới nay anh chưa từng thi ra kết quả khiến người ta phải mất mặt.

Qua tai nghe, Phùng Thanh gần như có thể cảm nhận được sự im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi trong lớp học.

Cậu thầm nghĩ, quả không hổ là trung học phổ thông số 1. Tự học buổi tối mà cũng có thể yên tĩnh đến thế này, yên tĩnh đến mức Phùng Thanh cảm giác như mình còn có thể lờ mờ nghe thấy được cả tiếng thở của Trần Thượng Chu qua tai nghe. Nhưng vừa nghĩ đến việc Trần Thượng Chu đang ngồi trong một lớp học có đến năm mươi người, trên bục còn có cả giáo viên mà vẫn đang gọi điện với mình, Phùng Thanh lại thấy vừa phấn khích, vừa thấp thỏm.

Phùng Thanh thì thầm vào điện thoại: "Trần Thượng Chu, em vui quá đi mất. Sao trước đây bọn mình lại không nghĩ ra chuyện vừa học vừa gọi điện thoại nhỉ? Chuyện này đúng là rất phấn khích!"

Nhưng ngay sau đó, Phùng Thanh lại nhớ ra rằng học kỳ trước tổng cộng chỉ có bốn tháng, mà cậu đã dành trọn hai tháng để ra ngoài chơi bời sau khi tan học. Mỗi lần gọi điện cho Trần Thượng Chu chỉ là báo cáo cho có, chưa nói được vài câu đã vội vã cúp máy để tiếp tục la cà. Nghĩ lại cũng thấy hơi áy náy, tuy Trần Thượng Chu không nói được, nhưng Phùng Thanh vẫn vội vàng đổi chủ đề, nhân cơ hội anh im lặng mà giở trò trêu chọc.

Hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của cuộc gọi này là để anh kèm mình học bài.

Phùng Thanh: "Trần Thượng Chu, anh muốn nghe hát hay nghe truyện cười? Em sẽ hát hoặc kể cho anh nghe. Gõ một cái là muốn nghe hát, gõ hai cái là muốn nghe truyện cười. Anh mau gõ đi!"

Sau đó, Phùng Thanh nghe thấy Trần Thượng Chu gõ ba lần vào tai nghe.

Phùng Thanh vỗ tay cái bốp, mạnh miệng giải thích: "Hóa ra là anh muốn nghe cả hai! Em hiểu rồi! Em sẽ thực hiện ngay! Vậy anh nghe hát trước hay truyện cười trước nhỉ? Nghe hát trước nhé? Tự nhiên em muốn hát trước!"

Vì điện thoại của mình đang trong cuộc gọi, Phùng Thanh liền cầm luôn điện thoại của Trần Thượng Chu đặt trên bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!