Nửa tiếng trước.
Trần Thượng Chu và Tĩnh Văn Duệ đang chọn sách tham khảo cho học kỳ mới trong nhà sách.
Đang chọn thì Tĩnh Văn Duệ chợt nhớ tới lúc nãy trông thấy Phùng Thanh và mấy đứa bạn của cậu, bèn hỏi: "Em mày năm nay là năm hai rồi đúng không?"
"Ừ." Trần Thượng Chu đáp.
Tĩnh Văn Duệ khuyên nhủ: "Vậy thì nên bắt đầu tính trước cho tương lai rồi."
"Tính trước?" Trần Thượng Chu hỏi lại.
Tĩnh Văn Duệ gật đầu, nói một cách nghiêm túc: "Chứ sao. Em trai mày học không tốt thì phải nghĩ đến việc sau này làm gì, học cái gì. Có một nghề trong tay chưa chắc đã thua mấy đứa thi đại học. Giống như con họ hàng tao, hồi đó học trung cấp nghề ngành thương mại quốc tế, cái ngành này không có rào cản kỹ thuật, không học tiếp để lấy bằng thì coi như học hành vô ích. Cho nên tao thấy mày nên bàn sớm với em mày xem nó thích học gì, kiểu như nấu ăn hay cắt tóc gì đó, ra trường còn kiếm sống được.
Nói sớm cho nó biết, kẻo đến lúc gấp gáp lại chọn đại một ngành vừa không thích lại vừa vô dụng."
Trần Thượng Chu bật cười: "Ai nói với mày là em trai tao định học trung cấp nghề?"
Tĩnh Văn Duệ ngớ người, chỉ tay về hướng lúc nãy gặp Phùng Thanh, nghĩ bụng cái đám bạn đi cùng cậu nhìn y chang đám học sinh cá biệt.
"Em tao học không tệ, thi vào một trường cấp ba bình thường thì dư sức." Trần Thượng Chu nói.
Chỉ đến lúc này, Tĩnh Văn Duệ mới thốt lên một tiếng "ồ" kinh ngạc.
"Nhưng mà." Trần Thượng Chu nói tiếp: "Em ấy nhất định phải trúng tuyển trung học phổ thông số 1."
Tĩnh Văn Duệ đơ mặt ra: "…Trung học phổ thông số 1 nào?"
Trần Thượng Chu chỉ vào phù hiệu trên áo khoác đồng phục của Tĩnh Văn Duệ: "Trung học phổ thông số 1 của mày."
Tĩnh Văn Duệ: "Mày có hiểu lầm gì về điểm tuyển sinh mọi năm của trường mình không đấy?"
"Em tao rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh." Trần Thượng Chu bình tĩnh đáp.
"Giáo viên chủ nhiệm nào nói về học sinh cá biệt cũng nói y như mày vậy."
"Nhưng tao đâu phải giáo viên chủ nhiệm?"
"Không phải, nhưng mày chiều em mày còn hơn cả anh ruột."
Trần Thượng Chu cười nói: "Em ấy thật sự rất thông minh, thông minh hơn tao nhiều. Bây giờ tao chỉ để cho em ấy vui chơi cho đã, sang năm lên năm ba rồi thì em ấy sẽ không còn thời gian để chơi nữa."
"Nhưng nói thật thì, phần lớn IQ của mọi người đều giống nhau cả, cái khác là ở ý thức thôi. Mày đợi tới năm ba mới bảo em nó chuyên tâm học hành, lỡ lúc đó nó không kịp thu lại thì sao?"
Trần Thượng Chu đáp: "Tao bảo chuyên tâm thì em ấy sẽ chuyên tâm. Em ấy rất nghe lời tao."
—
Nhưng hiện tại… Trần Thượng Chu liếc nhìn Phùng Thanh đang đứng cạnh, ánh mắt cậu tràn đầy sự kiên định.
Anh thật sự từng nghĩ, để Phùng Thanh chịu học hành tử tế thì sang năm ba anh phải vừa dụ vừa ép, để cho dù Phùng Thanh không tình nguyện thì cũng buộc phải học hành cho đàng hoàng.
Không ngờ bây giờ cậu lại tự mình muốn học hành nghiêm túc.
Không biết bị thứ gì k*ch th*ch mà lại không cần anh phải ép buộc nữa.
"Cái này là mức độ đề thi của trường trung học phổ thông số 1 hả anh?"
Trong nhà sách, Phùng Thanh kéo tay Trần Thượng Chu đứng trước kệ sách tham khảo, chỉ vào một quyển bài tập Toán mà cậu thấy rất nhiều bạn trong lớp mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!