Phùng Thanh đứng bật dậy, túm lấy áo khoác rồi chạy một mạch về nhà.
Cậu gấp đến độ chẳng kịp nói lời nào với Trịnh Tử Hoàn hay Hầu Vũ, giống y như lần trước bị bắt quả tang hút thuốc. Vừa cắm đầu chạy về nhà vừa gọi điện cho Trần Thượng Chu.
Mấy người có mặt đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, đồng loạt liếc nhìn màn hình điện thoại — lố giờ giới nghiêm rồi, đã vậy còn lố không ít.
Phùng Thanh vừa lao khỏi quán cà phê, cuộc gọi của cậu đã được bắt máy: "Anh ơi! Nghe em giải thích!"
Tiếng gió thổi vù vù xen lẫn hơi thở gấp gáp của Phùng Thanh vang lên trong điện thoại, Trần Thượng Chu hỏi thẳng: "Giữa mùa đông rồi còn chạy cái gì? Không lạnh à?"
"Chạy, chạy về nhà." Phùng Thanh giảm tốc độ, chân cũng từ từ chậm lại.
Trần Thượng Chu: "Đi đứng cho đàng hoàng, đừng chạy. Dù em có xuất hiện trước mặt anh ngay bây giờ thì vẫn sẽ bị đánh như thường, không cần gấp."
Phùng Thanh: "…"
Nghe Trần Thượng Chu nói vậy, Phùng Thanh cũng không chạy nữa. Cậu kéo khóa áo khoác chưa kịp kéo lúc nãy khi lao ra khỏi quán cà phê, rồi ngoan ngoãn nhận lỗi: "Đánh thì đánh đi… Nhưng em không cố ý không về nhà hay không trả lời tin nhắn đâu. Tụi em ngồi trong quán nói chuyện, nói nhiều quá không để ý điện thoại. Mấy hôm trước ở nhà nên em lỡ tắt báo thức."
Trần Thượng Chu: "Ừ."
Giải thích xong, Phùng Thanh cũng im lặng luôn.
Trần Thượng Chu cũng không nói gì thêm, nhưng cuộc gọi vẫn chưa được ngắt. Phùng Thanh liền cứ thế kề điện thoại bên tai, lắng nghe tiếng bút sột soạt trên giấy nháp bên phía Trần Thượng Chu truyền tới.
"Em hơi đói." Phùng Thanh bỗng nói.
Trần Thượng Chu hiểu ý cậu ngay: "Lại thấy gì rồi?"
Phùng Thanh liếc nhìn quán nướng bên kia đường: "Đồ nướng."
"Còn bao lâu nữa thì tới nhà?" Trần Thượng Chu hỏi tiếp.
Phùng Thanh: "Ba phút, em tới cổng khu rồi."
Trần Thượng Chu: "Ừ, lên nhà trước đi."
Khi Phùng Thanh lên lầu bước vào nhà, vừa ngẩng đầu lên cậu đã thấy Trần Thượng Chu đang cầm thắt lưng đứng ở cửa ra vào chờ cậu.
Cậu buồn bã chu môi, lúc này mới ngắt cuộc gọi rồi quay lại đóng cửa.
Sau đó, Phùng Thanh lại bị Trần Thượng Chu phạt một trận ngay tại cửa.
Kéo quần lên, đưa tay xoa xoa cái mông bị đánh của mình, Phùng Thanh bắt đầu tính xem còn bao lâu nữa đến giao thừa.
Cậu không nhớ nổi năm nay đã bị Trần Thượng Chu đánh bao nhiêu lần rồi, chắc chắn là do năm nay cậu bị dính vận rủi. Đợi qua giao thừa, bước sang năm mới, Phùng Thanh không tin mình vẫn đen đủi như vậy.
Trần Thượng Chu cất thắt lưng vào tủ, Phùng Thanh bắt đầu lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh.
Lần này Trần Thượng Chu đánh còn nhẹ hơn cả lần xếp hạng 201 ở kỳ thi tháng, trông anh có vẻ cũng không quá tức giận.
Phùng Thanh khẽ thở phào, rồi thấy Trần Thượng Chu lấy một chiếc áo khoác lông vũ từ móc treo ra.
Lúc này cậu mới nhận ra Trần Thượng Chu không phải đang mặc đồ ngủ, ngay cả giày cũng không phải dép trong nhà, bèn hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Trần Thượng Chu: "Không đói à? Xuống ăn đồ nướng."
Mắt Phùng Thanh lập tức sáng rực lên, xoay người nắm lấy tay nắm cửa: "Lúc đi ngang qua em đã thèm đến chết!"
Hai người đóng cửa đi xuống lầu, Phùng Thanh đút tay vào túi áo khoác, hỏi: "Trần Thượng Chu, thật ra anh không tức giận đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!