Chương 31: (Vô Đề)

Thứ hai đi học, việc đầu tiên Phùng Thanh làm khi tới trường chính là đánh cho Hầu Vũ một trận.

Hầu Vũ biết mình đã gây hoạ lớn nên không dám đánh trả. Cứ thế bị Phùng Thanh đơn phương đánh suốt một hồi, khiến Trịnh Tử Hoàn đứng bên cạnh vui đến nỗi cười sặc sữa đậu nành tận hai lần.

Nhưng sau khi bị Trần Thượng Chu dạy dỗ thêm một lần nữa, Phùng Thanh cuối cùng cũng thực sự trở nên ngoan ngoãn.

Hoạt động duy nhất sau giờ tan học của cậu lại trở về như lúc Trần Thượng Chu còn chưa vào cấp ba. Mỗi ngày Phùng Thanh sẽ chơi bóng rổ với Trịnh Tử Hoàn và Hầu Vũ ở sân thể dục, chơi nhiều nhất tới sáu giờ là cậu vội chạy về nhà. Đợi đến giờ thì gọi điện cho Trần Thượng Chu, chụp ảnh theo đúng chỉ dẫn của anh.

Từ lúc bắt đầu về nhà sớm, Phùng Thanh cũng không còn đợi tới thứ sáu mới tăng tốc học từ vựng nữa. Mỗi ngày về nhà cậu sẽ ngồi làm bài tập, học từ mới, học xong thì đi tắm, sau đó nằm lên giường ôm sâu bướm bông hoặc gối mà chơi game. Có hôm thì chơi với Trịnh Tử Hoàn và Hầu Vũ, có hôm thì chơi với Tôn Hàng, có hôm thì tự chơi một mình. Chơi đến mười giờ rưỡi là tự giác đi ngủ, đến lớp cũng không còn hay buồn ngủ nữa.

Tuy vậy, việc kiểm tra giờ giấc bằng cách chụp ảnh theo yêu cầu của Trần Thượng Chu cũng không kéo dài bao lâu.

Chỉ khoảng hai tuần là Trần Thượng Chu không còn nhắc tới chuyện này qua điện thoại nữa. Phùng Thanh biết anh muốn cậu tự giác, nên dù không bị nhắc nhở, cậu vẫn ngoan ngoãn về nhà đúng giờ mỗi ngày.

Chuyện bị Trần Thượng Chu phạt một lần rồi, cậu tuyệt đối không bao giờ tái phạm nữa!

Vào kỳ nghỉ đông, những ngày tháng khổ sở của Phùng Thanh cuối cùng cũng chấm dứt.

Cậu lại có thể ra ngoài chơi với Trịnh Tử Hoàn, Hầu Vũ và những người khác rồi!

Sau khi hẹn với hai người kia đi chơi vào buổi tối, Phùng Thanh ăn bữa cơm đầu tiên của kỳ nghỉ đông với Trần Thượng Chu.

Ăn xong, Phùng Thanh đứng ở lối vào thay giày, vừa mang xong thì thấy Trần Thượng Chu cũng đi tới, cúi người lấy một đôi giày từ tủ giày ra.

"Anh cũng ra ngoài à?" Phùng Thanh ngạc nhiên hỏi.

Trần Thượng Chu gật đầu.

"Anh đi đâu thế?"

Trần Thượng Chu: "Nhà sách, mua mấy quyển đề thi."

"Mua… cho ai thế ạ?" Phùng Thanh thăm dò hỏi.

"Cho anh." Nghe Trần Thượng Chu nói vậy, Phùng Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở xong thì đã nghe thấy anh nói tiếp: "Tiện thể mua cho em một quyển."

Phùng Thanh: "… Bài tập nghỉ đông đã đủ nhiều rồi mà."

"Bài tập nghỉ đông đều là những đề cơ bản. Học kỳ sau là học kỳ hai năm hai trung học cơ sở rồi, em có thể bắt đầu làm thêm ít bài nâng cao." Trần Thượng Chu nói.

"… Thôi được rồi." Phùng Thanh không giãy giụa nữa, lại hỏi: "Anh đi một mình sao?"

"Anh đi với bạn." Trần Thượng Chu đáp.

Phùng Thanh gật đầu: "Vậy thôi, em còn tưởng nếu anh đi một mình thì đợi ngày mai đi chung với em, để anh đỡ chán."

Trần Thượng Chu thay giày, cầm chìa khóa, Phùng Thanh lại hỏi: "Anh hẹn gặp bạn ở đâu thế?"

"Bạn anh đi ngang chung cư trước khi tới nhà sách." Trần Thượng Chu lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn mới: "Giờ đang đứng ngoài cổng chung cư rồi."

Cùng anh đi ra cổng chung cư, từ xa Phùng Thanh đã nhìn thấy người bạn học cấp ba kia của Trần Thượng Chu đang đứng chờ.

Vì là đang giữa đông, nên trước cổng chung cư giờ này chỉ có mỗi người đó. Bạn của Trần Thượng Chu mặc áo khoác lông vũ đen, trông cao cỡ anh, cũng cắt tóc húi cua.

Hai người đến gần, anh bạn kia cười với Phùng Thanh: "Đây là em trai ngày nào cũng gọi điện cho mày à?"

Trần Thượng Chu gật đầu, giới thiệu bạn với Phùng Thanh: "Cậu ấy tên Tĩnh Văn Duệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!