Làm người sao có thể xui xẻo đến mức này chứ?
Phùng Thanh bước nhanh theo sau Trần Thượng Chu, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Tuần trước cậu vừa thi được hạng 146 toàn khối, lúc nói chuyện với Trần Thượng Chu cũng mạnh miệng hơn hẳn. Vậy mà tuần này Hầu Vũ lại có thể gây ra cái hoạ lớn như vậy cho cậu? Cái mông của Phùng Thanh trong học kỳ này đúng là không yên ổn chút nào, tháng trước xếp hạng 201 thì bị ăn đòn, tháng này khó khăn lắm mới thi được điểm cao, thì chuyện tan học về nhà trễ lại bị lộ tẩy.
Chiều nào tan học cậu cũng gọi điện cho Trần Thượng Chu, luôn miệng nói là đang làm bài tập ở nhà, rõ ràng là nói dối! Phùng Thanh chơi bời la cà đến tận nửa đêm mà chẳng hề để tâm đến việc ngày mai vẫn phải đi học. Lần này thì chắc chắn lại bị Trần Thượng Chu đánh đòn. Chắc chắn anh sẽ phạt cậu nặng hơn cả lần thi không vào được top 200, thậm chí có khi còn nặng hơn cả vụ cậu hút thuốc trước kia.
Cái mông ơi cái mông, sao mà mày đáng thương như vậy chứ? Phùng Thanh âm thầm khóc lóc thảm thiết trong lòng.
Vừa khóc lóc cậu vừa liếc qua siêu thị mà hai người hay ghé mua đồ ăn vặt, ngẩng đầu nhìn siêu thị ngày càng xa dần phía sau, lúc này cậu mới nhớ ra là ban nãy vốn định đi siêu thị với Trần Thượng Chu trước khi về nhà.
Cảnh này sao mà giống hệt lần trước bị bắt quả tang khi cầm điếu thuốc vậy? Phùng Thanh lập tức nghĩ chắc chắn là giống rồi, ngay cả hình phạt cậu phải chịu khi về nhà cũng y chang.
Cái mông Phùng Thanh đã bắt đầu thấy đau từ sớm.
Đi thêm khoảng hai trăm mét nữa, bụng Phùng Thanh réo lên một tiếng. Cậu cảm thấy hơi đói. Phùng Thanh đưa tay sờ bụng, nhìn chằm chằm cái bánh bao xá xíu mà Trần Thượng Chu đang cầm trên tay.
Cậu muốn ăn nhưng không dám nói.
Giá mà bụng cậu có thể réo to hơn chút nữa để Trần Thượng Chu nghe thấy thì tốt biết mấy.
"Oái——"
Phùng Thanh đang chăm chú nhìn bánh bao, không để ý đường đi, đâm thẳng vào Trần Thượng Chu đang đứng lại quay người về phía mình. Cậu loạng choạng ngã nhào vào người anh.
"Sao… sao thế anh?" Phùng Thanh hỏi, cậu muốn ngước lên nhìn Trần Thượng Chu nhưng lại không dám.
Trần Thượng Chu đưa cái bánh bao xá xíu trong tay cho cậu: "Ăn trước đi."
Thấy Trần Thượng Chu vẫn chịu cho mình ăn bánh, Phùng Thanh lập tức cầm lấy bánh, định làm nũng nói vài lời ngon ngọt để dỗ anh nguôi giận, mong anh sẽ nương tay một chút cho cái mông của mình bớt đau, nhưng vừa há miệng định nói thì Trần Thượng Chu đã quay người đi về phía trước, lạnh giọng ngắt lời: "Đừng phí sức. Đưa em ăn là vì bánh để lâu sẽ nguội, ăn không ngon, không phải vì anh hết giận.
Lát nữa về nhà sẽ từ từ xử lý em."
Phùng Thanh lập tức xụ mặt, tự nhiên thấy chẳng còn đói nữa, lẽo đẽo đi theo sau: "…Anh bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?"
"Đi chơi tới mười một, mười hai giờ đêm mới về sao không nghĩ sẽ có ngày bị phát hiện? Khi đó em không sợ bị đánh à?" Trần Thượng Chu hỏi ngược lại.
Phùng Thanh lẩm bẩm: "Cũng đâu phải ngày nào cũng mười một, mười hai giờ.."
"Không đến mười một, mười hai giờ thì là mấy giờ?"
Lúc này Phùng Thanh mới ngoan ngoãn thành thật đáp: "…Mười giờ rưỡi."
"Ừ, còn khá sớm."
Phùng Thanh: "…"
Sau đó Trần Thượng Chu không nói gì nữa, Phùng Thanh cũng không dám mở miệng.
Cậu vừa đi theo Trần Thượng Chu, vừa nhấm nháp cái bánh bao xá xíu đã trở nên vô vị vừa âm thầm mặc niệm trong lòng cho cái mông của mình.
Trần Thượng Chu đi rất nhanh, mà khi anh tức giận thì càng đi nhanh hơn.
Phùng Thanh còn chưa ăn hết một nửa cái bánh thì hai người đã về đến cửa nhà. Cậu trơ mắt nhìn Trần Thượng Chu đưa tay vào túi đồng phục lấy chìa khóa ra mở cửa, kéo vali vào nhà. Phùng Thanh tự giác cất phần bánh bao đang ăn dở vào túi. Tâm trạng như chịu án tử, bước vào theo sau anh.
Trần Thượng Chu đặt vali và cặp ở phòng khách, rồi tiện tay đặt luôn cặp của Phùng Thanh lên ghế sofa.
Anh lấy thắt lưng từ tủ ra, Phùng Thanh cũng đặt bánh bao lên tủ giày, sau đó giương mắt nhìn Trần Thượng Chu đang nhìn mình chằm chằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!