Chương 3: (Vô Đề)

"Không phải cậu nói đã vạch trần trò giả vờ trước mặt cậu ta rồi sao? Sao cậu ta còn cho cậu mượn khăn quàng đỏ?"

Tôn Hàng đứng gần cửa sổ chứng kiến toàn bộ sự việc. Khi Phùng Thanh chạy lên lầu, còn đang đứng ở hàng đầu nộp bài tập, cậu nhóc liền sáp lại gần: "Hôm nay tớ vừa hay mang theo tiền tiêu vặt, suýt nữa định chạy xuống đưa cậu tiền đấy."

Nộp bài tập xong, Phùng Thanh đi về chỗ ngồi.

Chuông vào lớp vừa vặn vang lên, Tôn Hàng cũng ngồi xuống: "Thật ra tớ nghĩ chắc cậu hiểu nhầm cậu ta rồi. Biết đâu người ta thực sự là học sinh giỏi thích học đấy."

Phùng Thanh cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng đỏ trên cổ áo: "Không biết nữa."

Trường tiểu học Tây Thành vào buổi trưa sẽ cho học sinh về nhà nghỉ tận hai tiếng rưỡi.

Trước khi tan học, các lớp sẽ xếp thành hàng dài trên sân. Giáo viên điểm danh xong thì lần lượt dẫn từng lớp ra cổng trường, ra khỏi cổng là hàng sẽ được giải tán.

Phùng Thanh và Tôn Hàng sống gần nhau nên ngày nào cũng đi học, tan học cùng nhau.

Hôm nay Tôn Hàng mang theo tiền tiêu vặt. Vừa ra khỏi cổng là cậu nhóc kéo Phùng Thanh đi về phía con hẻm đầy hàng quán: "Chờ chút, chờ chút. Tớ mua thanh cua chiên. Cậu ăn không? Tớ đãi."

"Không ăn." Phùng Thanh lắc đầu.

Tôn Hàng ngạc nhiên: "Thanh cua chiên mà cậu cũng không ăn á?"

Phùng Thanh đáp: "Trưa nay mẹ tớ đã chiên đùi gà, tớ để bụng về ăn đùi gà."

"Đùi gà? Đùi gà chiên á?" Tôn Hàng rút một tờ tiền từ tiền tiêu vặt đưa cho ông chủ, rồi nói tiếp: "Tớ cũng muốn ăn đùi gà chiên."

Phùng Thanh khoanh tay trước ngực, rồi giơ hai ngón tay lên hào phóng bảo: "Chiều đi học tớ đem cho cậu hai cái."

"Quá đã! Vậy chiều tớ đến trường sớm hơn—"

Tôn Hàng nhảy cẫng lên vui mừng, nhưng còn chưa nói xong thì bị một người đi phía sau cố tình đụng vào vai.

Phùng Thanh và Tôn Hàng cùng quay lại nhìn.

Là một thằng béo cao hơn hai người nửa cái đầu, cũng mặc đồng phục giống hệt. Tên ấy cố tình đụng vào Tôn Hàng xong còn quay đầu lại nhìn hai người với vẻ đắc ý, nghiêng đầu nhướng mày khiêu khích.

Ngay sau đó, một tên gầy gò cao gần bằng thằng béo bước ra từ phía sau. Tên vừa mới bước ra cũng mặc đồng phục, cậu ta giơ tay khoác vai thằng béo, dựa vào người hắn, giọng điệu châm chọc:

"Đại ca, em cũng muốn ăn đùi gà chiên, anh cũng mang cho em hai cái nhé?"

"Mấy người—"

Phùng Thanh định xông lên nói gì đó, nhưng chỉ kịp thốt ra hai chữ thì đã bị Tôn Hàng kéo lại, lôi cậu chạy sâu vào hẻm. Đi chừng mười mấy mét, Tôn Hàng mới quay đầu lại nhìn, thấy bọn mập đã ra khỏi hẻm. Lúc này Tôn Hàng mới kéo Phùng Thanh quay lại quầy thanh cua chiên.

"Sao cậu kéo tớ vậy?" Phùng Thanh hỏi.

Tôn Hàng nghiêm túc trả lời: "Bọn nó chỉ ăn nói láo lếu mấy câu thôi. Cứ để chúng nói, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Mẹ tớ nói đừng dây dưa với đám con nít kiểu đó, tụi nó vốn đã hay bắt nạt mấy đứa lớp nhỏ rồi."

Phùng Thanh không để tâm: "Lần sau mà còn thế, cậu đừng cản tớ. Tớ chắc chắn sẽ lấy cặp đánh tụi nó."

"Tên đó béo như vậy, tụi mình sao đánh lại?" Tôn Hàng nói.

Phùng Thanh: "Đánh không lại thì chạy, nhưng tuyệt đối không thể để hắn được đà lấn tới như vậy được."

"Cậu biết mấy chữ đó viết sao không?" Tôn Hàng hỏi.

Phùng Thanh nghiêm túc nói: "Không biết, tớ học được trong phim hoạt hình."

Tôn Hàng bật cười: "Dù sao cậu cũng đừng manh động. Mấy hôm trước tớ còn thấy tên đó chơi chung với mấy anh lớp sáu đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!