Chương 29: (Vô Đề)

"Mày xui y như cái lần hút thuốc bị bắt ấy."

Trịnh Tử Hoàn đi nhà vệ sinh để hút thuốc trở về, đi ngang qua Phùng Thanh thì tiện tay cầm bảng điểm của cậu lên, vừa nhìn vừa cười: "Anh ấy đặt chỉ tiêu là top 200, mày thi ra đúng 201, nhìn phát thấy y như mày đang cố tình vậy. Chắc chỉ cần làm đúng thêm một câu trắc nghiệm ba điểm là lọt vào rồi chứ gì?"

Phùng Thanh vẫn còn đang trong trạng thái không nói nên lời. Cậu bị con số "201" in trên bảng điểm doạ cho đơ cả người, giật lại bảng điểm của mình, nhét vào hộp bút.

Lúc phát bảng điểm, lớp học lúc nào cũng xuất hiện cảnh tượng người vui kẻ buồn.

Bên này Phùng Thanh như thể sắp bị tử hình, bên kia có người lại vui mừng đến mức nhảy cẫng lên. Nghiêm Sa Sa vừa nhìn thấy bảng điểm liền hét toáng lên, nhảy bật nửa mét vì sung sướng.

Trịnh Tử Hoàn liếc cô một cái: "Bao nhiêu điểm mà vui dữ vậy?"

"Hạng 200! Lần đầu tiên tớ lọt vào top 200! Cả học kỳ cắm đầu làm bài tập coi như không uổng công." Nghiêm Sa Sa đáp.

"200?" Trịnh Tử Hoàn tỏ vẻ có hứng thú, nhướng mày: "Tổng điểm bao nhiêu?"

Phùng Thanh vốn chẳng bao giờ hứng thú gì với điểm số của người khác. Trong đầu cậu lúc này chỉ toàn nghĩ đến chuyện làm sao năn nỉ xin tha để không bị Trần Thượng Chu phạt.

Nhưng khi vừa nghe đến vị trí xếp hạng trong mơ mà mình vừa tuột mất nằm trong tay Nghiêm Sa Sa, Phùng Thanh lập tức dựng tai nghe ngóng. Một tay giả vờ nghiêm túc vặn nắp bình nước uống để che mắt thiên hạ rằng mình đang nghe lén, tay kia khẽ khàng lôi bảng điểm trong hộp bút ra nhìn lại.

Cậu thật sự muốn biết, có phải chỉ cần cậu làm đúng thêm một câu ba điểm nữa là đã có thể lọt vào top 200 hay không.

Ngay sau đó, Nghiêm Sa Sa vô tư buột miệng nói ra một con số.

Phùng Thanh lập tức bị sặc nước đến mức ho sù sụ, còn Trịnh Tử Hoàn thì vỗ đùi cười sằng sặc.

Tổng điểm của Nghiêm Sa Sa… chỉ hơn Phùng Thanh đúng một điểm.

Trịnh Tử Hoàn châm chọc nói: "Xem ra tao đánh giá mày quá cao rồi. Chỉ cần làm đúng thêm một câu điền từ tiếng Anh là có thể lấy được hạng 200."

Phùng Thanh: "…Má."

Cả buổi chiều, Phùng Thanh cứ nơm nớp lo sợ không yên, cậu lo cho cái mông bé nhỏ của mình.

Lên lớp thì lo, ra chơi cũng lo, tan học về nhà đứng trên ban công ngóng ra cổng khu chung cư chờ Trần Thượng Chu vẫn lo.

Cuối cùng, cậu nhìn thấy Trần Thượng Chu kéo vali từ xa bước đến dưới tòa nhà.

Phùng Thanh lập tức chạy xuống lầu, nhanh nhảu nhận lấy vali của anh kéo lên, giúp anh mang hành lý vào tận phòng ngủ nhỏ. Khi từ phòng ngủ nhỏ bước ra, Trần Thượng Chu vừa mới cởi áo khoác đồng phục, bên trong mặc một chiếc áo hoodie đen mỏng. Anh đang ngồi ở chiếc ghế nhỏ gần cửa thay dép.

"Không vào được top 200?" Trần Thượng Chu nhìn thấu hết tất cả.

Phùng Thanh ấp úng mãi, cuối cùng mới lôi tờ bảng điểm từ túi ra: "Thật ra… em cũng chỉ kém chút xíu thôi."

"Chút xíu?" Trần Thượng Chu nhận lấy bảng điểm, liếc nhìn một cái rồi cười nói: "201? Em cũng biết thi đấy."

"Hạng 200 chỉ hơn em đúng một điểm." Phùng Thanh vội giải thích: "Trần Thượng Chu, anh nhìn đi. Em chỉ kém đúng một hạng, đúng một điểm mà anh đặt ra cho em thôi. Tha cho em một lần được không? Coi như em đã vào được top 200 rồi. Một hạng thôi mà, cái này không thể nói là em không cố gắng được, chỉ có thể nói là do em xui—"

Còn đang vắt óc nghĩ lý do để thuyết phục Trần Thượng Chu, Phùng Thanh bỗng thấy anh đứng dậy, đặt cặp xuống, không nói một lời nào mà dứt khoát tháo đồng hồ trên tay ra.

"Anh lại tháo đồng hồ rồi!" Phùng Thanh siết chặt tay lại, kêu lên.

Trần Thượng Chu đặt đồng hồ xuống, mở tủ ra: "Lại đây."

Nhìn thấy vật quen thuộc trong tay anh, Phùng Thanh lập tức đau khổ ra mặt: "Chỉ thiếu một hạng thôi mà em cũng bị đánh thật sao?"

Trần Thượng Chu: "Ừ. Lại đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!