Quả nhiên, hôm sau Phùng Thanh lại ngủ gật cả buổi sáng.
Suốt cả tuần sau đó, cuộc sống của cậu cứ như một vòng lặp, ngày nào cũng như ngày nào.
Ở trường, buổi sáng Phùng Thanh ngủ gật, buổi chiều lại ăn vặt rồi tám chuyện. Tan học thì đi chơi với Trịnh Tử Hoàn, nào là tiệm game, tiệm trà sữa, tiệm gà rán. Ăn tối ở nhà xong lại vọt ra ngoài. Ngày nào Phùng Thanh cũng về tới nhà lúc mười một giờ đêm, tắm rửa, tự học rồi làm bài tập. Đêm nào cũng đi ngủ vào tầm một hai giờ sáng. Mà ngủ trễ đã đành, năm đêm thì hết ba đêm cậu lại ngủ không ngon. Thành ra hôm sau lại tiếp tục ngủ gật trên lớp, chu kỳ này cứ thế lặp đi lặp lại.
Còn cái vụ mỗi ngày học hai mươi từ vựng như đã hứa, Phùng Thanh sớm đã quăng ra sau đầu.
Tiết ba ngày thứ sáu, Phùng Thanh lại như thường lệ, đang ngủ đến độ đầu sắp đập luôn xuống bàn, thì đột nhiên nhớ ra chiều nay Trần Thượng Chu sẽ về nhà. Anh từng nói sẽ kiểm tra cậu phần từ vựng. Ngay lập tức như có ai tạt một gáo nước lạnh vào mặt Phùng Thanh khiến cậu tỉnh táo ngay tức khắc. Cậu lục cặp lấy quyển sổ từ vựng ra học.
Tuy đều là mấy từ cậu từng học qua, nhưng vì thời gian trôi qua quá lâu, lại thêm cái tật học xong là quên, nên bây giờ mấy từ này đối với cậu mà nói cũng chẳng khác gì học từ mới. Phùng Thanh tranh thủ học suốt hai tiết mà cũng chỉ nhớ nhớ quên quên được tầm bảy, tám phần. Biết tính của Trần Thượng Chu, anh chắc chắn sẽ toàn chọn mấy từ khó để kiểm tra, vì vậy Phùng Thanh càng không dám chủ quan. Suốt cả ngày rảnh rỗi là lại lấy ra ôn, trên đường về cũng ôm theo sổ từ vựng để nhẩm đi nhẩm lại.
Thế nên khi Trần Thượng Chu kéo vali về nhà, Phùng Thanh cảm thán việc anh đi quân sự một tuần mà không hề đen đi chút nào. Sau đó lập tức ôm sổ từ vựng và vở tới tìm anh, sợ để lâu thêm chút nữa là cậu lại quên mất mấy từ.
May mắn là kết quả kiểm tra cực kỳ tốt. Trần Thượng Chu đọc ba mươi từ, Phùng Thanh chỉ sai đúng một từ. Nhìn ánh mắt hài lòng của Trần Thượng Chu, đến lúc bị phạt chép từ sai một trăm lần cậu cũng cảm thấy rất vui vẻ hớn hở.
Chép phạt xong đưa Trần Thượng Chu kiểm tra, Phùng Thanh lại đưa anh xem bài tập của mình trong tuần vừa rồi.
Tới đây thì ánh mắt của Trần Thượng Chu dừng trên cuốn bài tập không còn hài lòng như ban nãy nữa. Bài tập về nhà của Phùng Thanh toàn là chơi cho đã đời rồi mới về nhà tự học mà làm, tỉ lệ đúng so với trước đây được Trần Thượng Chu kèm cặp thì đúng là chẳng muốn nhìn. Trần Thượng Chu càng lật càng nhíu mày, mà Phùng Thanh thì đang vội vàng nghĩ xem nên viện lý do gì ở trong đầu.
"Mới đầu năm học… em còn chưa quen, chưa kéo tâm trí về được." Cậu biện bạch.
Trần Thượng Chu liếc cậu một cái: "Ngày mai anh sẽ giảng lại hết mấy cái này, tuần sau đi học chú ý vào. Đừng có để cái tỉ lệ đúng như thế này lặp lại nữa. Nếu vẫn như này thì kỳ thi tháng chắc chắn em sẽ rớt khỏi top 200."
Phùng Thanh: "…Dạ."
Sau khi hai người cùng nhau ăn tối, Phùng Thanh nằm bò trên bàn, nghiêng đầu nhìn Trần Thượng Chu làm bài tập trong sách ôn thi cấp ba mà anh tự mua.
Việc không làm bài vào thứ sáu là thói quen của Phùng Thanh từ lâu rồi. Trần Thượng Chu cũng quen với điều này, cơ bản sẽ không hỏi tại sao cậu không học vào ngày thứ sáu.
Thấy Trần Thượng Chu làm bài vật lý được một lúc, Phùng Thanh không nhịn được lên tiếng hỏi: "Trần Thượng Chu, ở nội trú trong trường thế nào?"
"Không tự do bằng ở nhà." Trần Thượng Chu vừa đánh dấu điều kiện của đề bài vừa đáp.
"Không tự do chỗ nào? Nói em nghe thử?" Phùng Thanh tò mò hỏi.
"Ví dụ như đi ngủ hay thức dậy đều có quy định. Vì ở chung sáu người nên phải xếp hàng khi tắm rửa, không thể tùy ý chọn giờ tắm."
"Còn gì nữa không?"
Trần Thượng Chu viết xong sơ đồ tư duy rồi mới đặt bút xuống: "Em muốn biết gì nữa?"
"Mấy giờ anh dậy, mấy giờ anh ngủ?" Phùng Thanh hỏi.
"Sáu giờ rưỡi sáng anh dậy, mười hai giờ đêm anh ngủ."
"Sao anh ngủ muộn vậy? Là do đi quân sự hay sau này đi học cũng vậy?"
Trần Thượng Chu đáp: "Trường cấp ba không huấn luyện quân sự quá nghiêm, giờ giấc đều theo lịch học bình thường. Chỉ là đổi chỗ ngồi học trong lớp thành ra sân đứng nghiêm, đi đều thôi."
"Vậy có dễ như trường cấp hai không?"
"Vẫn nghiêm hơn trường cấp hai một chút. Cả ngày đều là luyện tập cho lễ diễu hành, không có nhiều trò chơi."
Phùng Thanh lại hỏi: "Anh chỉ ngủ có chút xíu như vậy, ngày mai đi học không buồn ngủ sao?"
"Thỉnh thoảng thôi, buổi trưa anh có một tiếng ngủ trưa."
"Tự anh đặt báo thức sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!