Chương 24: (Vô Đề)

Ngày hôm sau.

Vì vừa gây ra sai lầm nghiêm trọng nên cả ngày hôm đó Phùng Thanh rất thành thật ngoan ngoãn ngồi học cùng Trần Thượng Chu ở bàn học.

Khi làm bài tập, bài nào không hiểu thì Phùng Thanh sẽ hỏi cho tới khi hiểu thì thôi, làm xong bài thì ôn lại kiến thức cũ, học trước bài mới, học thuộc từ vựng, thơ cổ, công thức toán học… Tóm lại, tất cả những việc có thể chứng minh mình là một học sinh ngoan ngoãn chăm học thì Phùng Thanh đều làm hết vào ngày thứ bảy này, thậm chí cả những việc mà cậu không thể làm vào các ngày trong tuần. Đến cả chuyện chơi máy tính, cậu cũng không nhắc đến một lời nào.

Nếu trên đầu có thể nổi ra bong bóng lời thoại thì nguyên ngày hôm đó trên đầu Phùng Thanh sẽ chỉ hiện đúng một câu — "Mình là một cậu bé rất ngoan".

May mắn là nỗ lực của cậu không phải là vô ích.

Buổi tối lúc đi ngủ, Trần Thượng Chu cuối cùng cũng chủ động nhắc tới mấy chuyện bị hoãn lại vì sự tức giận của anh. Ví dụ như ngày mai đi siêu thị mua đồ ăn vặt, ví dụ như ngày mai cho Phùng Thanh chơi máy tính nửa tiếng. Phùng Thanh nhân cơ hội này đòi ăn món mì xào mà cậu đã thèm thuồng hai ngày nay, Trần Thượng Chu đồng ý cái rụp. Anh bảo lúc đi siêu thị sẽ mua nguyên liệu, tối về làm cho cậu ăn. Phùng Thanh vui đến mức lăn qua lăn lại trong chăn một hồi lâu.

Thứ hai, Phùng Thanh mang nửa cái cặp toàn đồ ăn vặt đến trường.

Việc đầu tiên cậu làm khi đến lớp là chuyển hết đống đồ ăn vặt trong cặp vào ngăn bàn. Trịnh Tử Hoàn vừa với tay qua mượn vở bài tập thì thấy cậu đang nhét đầy đồ ăn vặt trong ngăn bàn, liền nói: "Gì nữa đây? Mày lại mua cả đống đồ ăn vặt thế kia. Trường không bán đồ ăn vặt nên mày định mở tiệm tạp hóa à?"

"Anh tớ mua cho đấy." Phùng Thanh mở một bịch nho khô: "Cho tớ ăn lúc tự học với giờ ra chơi."

Trịnh Tử Hoàn gật đầu, sẵn tay bốc một nắm nho bỏ vào miệng: "Xem ra Trần Thượng Chu chiều mày thật đấy, tận mắt bắt được mày cầm thuốc lá mà còn mua đồ ăn vặt cho mày."

Nghe đến chuyện đó, Phùng Thanh thở dài.

Trịnh Tử Hoàn: "Nói mới nhớ, hôm thứ sáu về nhà tao còn lo cho mày, nhắn QQ cũng không thấy mày trả lời."

Phùng Thanh lúc này mới nhớ ra cuối tuần vừa rồi cậu đúng là chưa hề mở QQ, mà chuyện bị đánh vẫn là điều khiến cậu thấy rất mất mặt, nên cậu tuyệt đối không nhắc tới. Phùng Thanh chỉ giải thích lý do vì sao không trả lời QQ rồi nói: "Đừng nhắc nữa, cậu không biết anh ấy tức giận đến cỡ nào đâu. Trần Thượng Chu giận tớ cả đêm, tớ phải xin lỗi mãi anh ấy mới nguôi giận.

Đống đồ ăn này là hôm qua mới đi mua đấy."

"Hôm đó chúng ta đúng là xui tận mạng. Mày mới chỉ cầm điếu thuốc lên tay thôi, nếu mày hút một hơi rồi bị bắt quả tang thì đỡ tiếc hơn." Trịnh Tử Hoàn phân tích.

Phùng Thanh đồng tình: "Đúng luôn."

"Có kinh nghiệm rồi thì chiều nay theo tao ra nhà vệ sinh làm một điếu đi, đảm bảo không ai phát hiện." Trịnh Tử Hoàn lại đề nghị.

Phùng Thanh nghe vậy thì lập tức lắc đầu: "Thôi, tớ hết tò mò rồi. Không còn chút hứng thú nào nữa, tớ tuyệt đối không đụng vào thuốc lá nữa."

Sau khi được dạy dỗ một trận ra trò, Phùng Thanh đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều sau khi tan học.

Suốt hai tuần liền, cậu không còn la cà sau giờ học nữa. Không theo Trịnh Tử Hoàn đi chơi điện tử, cũng không ra tiệm trà sữa chơi game. Ngày nào cậu cũng tự học, làm bài tập trong lớp rồi ngồi chờ Trần Thượng Chu tan học. Hoạt động duy nhất cậu làm ngoài việc học là thỉnh thoảng nếu giáo viên lớp bạn gái của Trịnh Tử Hoàn dạy muộn thì cậu sẽ ra sân chơi bóng rổ với cậu ta nửa tiếng.

Trông Phùng Thanh rất thật thà và ngoan hiền, nhưng có lúc trong giờ cậu vẫn học lén chơi cờ ca rô với bạn cùng bàn, thỉnh thoảng còn chơi bài "Ai là nội gián?*" với mấy bạn ngồi cuối lớp.

*"Ai là nội gián" ( / Who"s the Undercover?) là một trò chơi đoán chữ theo nhóm. Mỗi người nhận một từ, phần lớn là giống nhau, chỉ có một người nhận từ khác – đó là "nội gián". Mọi người lần lượt miêu tả từ mình có, rồi bỏ phiếu đoán ai là người khác biệt.

Nhưng Phùng Thanh ngoan như vậy cũng không phải là uổng phí. Tuần thứ ba sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, trường trung học cơ sở số 15 đã tổ chức kỳ thi tháng đầu tiên.

Dù Phùng Thanh hay mất tập trung trên lớp, nhưng nhờ chăm chỉ làm bài tập mỗi ngày dưới sự hướng dẫn của Trần Thượng Chu, cậu dễ dàng vượt qua kỳ thi tháng và đứng hạng 14 trong lớp, hạng 190 toàn khối. Một kết quả hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để đậu vào trung học phổ thông. Phùng Thanh cảm thấy khá hài lòng với kết quả này.

Chỉ là cậu không biết Trần Thượng Chu có hài lòng không.

Dù sao thì Trần Thượng Chu là người luôn đứng nhất khối, khi nhìn thấy điểm của một người hạng 190 toàn khối thì rất khó để không cau mày lại. Nhưng bất ngờ là sau khi Trần Thượng Chu nhìn bảng điểm của Phùng Thanh từ trên xuống dưới, anh lại gật đầu rồi nói: "Tốt đấy, hy vọng em duy trì được mức điểm này đến trước khi vào năm ba."

Phùng Thanh ngạc nhiên, không tin lắm vào phản ứng của anh: "Anh thấy hạng 190 là tốt thật à?"

"Bình thường em không chịu nghe giảng vậy mà vẫn được hạng 190 toàn khối, không phải là quá tốt rồi sao?" Trần Thượng Chu nói.

Phùng Thanh ngẩn ra: "Ai nói em không nghe giảng?"

"Sách giáo khoa của em chỉ có ghi chú mấy bài hôm trước anh giảng. Bài mới thì luôn trắng tinh. Chỉ cần đổi dạng đề một chút là em không biết làm. Em gọi đây là có nghe giảng?" Trần Thượng Chu hỏi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!