Chương 23: (Vô Đề)

"Anh…"

Mỗi lần Phùng Thanh có chuyện cần nhờ hoặc tự biết mình làm sai đều sẽ ngoan ngoãn gọi Trần Thượng Chu là anh. Gọi xong, cậu lập tức phản ứng, nhét điếu thuốc lại vào tay Trịnh Tử Hoàn: "Sao anh lại… anh tan học rồi…?"

Mặt Trần Thượng Chu lạnh tanh: "Ngày mai trường có kỳ thi ngoài, lớp 9 được về sớm để chuẩn bị phòng thi."

Phùng Thanh l**m môi, cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như lúc này.

Cậu nuốt nước miếng, còn muốn nói thêm gì đó thì Trần Thượng Chu đã xoay người đi về nhà. Phùng Thanh không còn cách nào, đành vội vã xách cặp lên, đến việc nói tạm biệt với mấy người Trịnh Tử Hoàn cũng chẳng kịp, ba chân bốn cẳng đuổi theo Trần Thượng Chu.

Trên đường đi, Trần Thượng Chu không nói một lời nào, Phùng Thanh càng không dám lên tiếng.

Từ xa, cậu trông thấy siêu thị hôm trước hai người vào mua đồ ăn vặt. Sau đó Phùng Thanh lại thấy Trần Thượng Chu vẫn nhấc chân đi ngang qua mà không hề dừng lại một khắc nào. Trong lòng Phùng Thanh kêu khổ, tự trách mình lúc đó tại sao lại bốc đồng muốn thử biết mùi vị của thuốc lá chứ? Lại vừa đúng lúc hôm nay Trần Thượng Chu được tan học sớm. Nếu cậu chơi thêm vài ván game nữa hay nghỉ sớm một chút thì đâu đến mức bị anh bắt quả tang tại trận.

Giờ thì hay rồi, không có đồ ăn vặt, ngay cả mì xào cũng không dám xin, chắc hai ngày cuối tuần này cũng không được chơi máy tính nữa. Tim Phùng Thanh đập mạnh đến mức đi bộ còn lộn xộn cả tay chân.

Phùng Thanh nghĩ bản thân không thể cứ bị động chờ chết thế này được, bèn đưa tay kéo tay áo Trần Thượng Chu: "…Anh."

Trần Thượng Chu không dừng bước cũng chẳng đi chậm lại, chỉ lạnh nhạt cất tiếng với vẻ mặt vô cảm: "Có chuyện thì nói đi."

"Anh ơi, anh nghe em giải thích đã. Vừa nãy thật ra em chỉ là muốn—"

Nhưng Phùng Thanh còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Thượng Chu cắt ngang không thương tiếc: "Nếu em định nói về điếu thuốc trên tay em lúc nãy thì anh không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào. Em im lặng được rồi."

Phùng Thanh đành cụp mắt ngậm miệng.

Cậu lo lắng đi theo bên phải của Trần Thượng Chu. Anh đi rất nhanh, cậu cũng phải bước vội theo. Cuối cùng hai người chỉ mất nửa thời gian thường ngày để về đến cửa nhà.

Vừa vào nhà, Trần Thượng Chu tiện tay ném cặp lên ghế sofa, xoay đầu nhìn Phùng Thanh.

Phùng Thanh lẽo đẽo theo sau, đóng cửa lại rồi vẫn cúi gằm mặt, cúi rất lâu mới dám ngẩng lên nhìn anh. Thấy Trần Thượng Chu vừa tháo đồng hồ vừa hất cằm về phía sofa, Phùng Thanh lúc này mới hiểu ý, bắt chước anh đặt cặp lên đó, nhưng không dám ném mạnh, chỉ nhẹ nhàng đặt xuống.

Vừa đặt cặp xuống xong thì cậu nghe sau lưng có tiếng mở tủ.

Ngoảnh đầu lại nhìn, Trần Thượng Chu lôi từ trong tủ ra… một cái thắt lưng!

Phùng Thanh hít một hơi khí lạnh, xoay người định chạy ra ban công, tiếc là còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị Trần Thượng Chu túm lấy cổ áo, kéo mạnh vào phòng ngủ nhỏ.

Lần này Trần Thượng Chu thật sự muốn dạy dỗ cậu… Xong đời thật rồi…

Bị Trần Thượng Chu ném úp mặt xuống giường, Phùng Thanh hối hận đến mức muốn xuyên không về lại nửa tiếng trước để vả cái đứa tò mò muốn thử mùi vị thuốc lá kia một cái. Dù sao thì tay cậu đánh còn nhẹ hơn Trần Thượng Chu đánh nhiều.

Vừa bị ném xuống giường, chưa đến nửa giây, hai tay Phùng Thanh đã bị Trần Thượng Chu bẻ ngược ra sau. Sức của cậu không bằng anh, nửa người trên bị đè chặt không thể cử động, chỉ có thể giãy giụa bằng hai chân.

"Trần Thượng Chu… anh ơi, anh ơi… em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi. Em tuyệt đối không dám động vào thuốc lá nữa. Em xin lỗi mà, nghe em giải thích một chút được không, anh đừng đánh em!" Phùng Thanh vừa giãy giụa vừa nhận lỗi.

Trần Thượng Chu im lặng một lúc mới nói: "Đừng động đậy."

Nghe vậy, Phùng Thanh lập tức dừng giãy dụa, vì giọng điệu của Trần Thượng Chu quá mức nghiêm khắc và lạnh lùng. Cậu chưa từng thấy anh như vậy bao giờ. Ngay cả lần trước khi bị phát hiện chép đáp án bài tập, Trần Thượng Chu cũng chưa từng nghiêm khắc và lạnh lùng đến vậy.

"…Trần Thượng Chu!" Phùng Thanh cất giọng yếu ớt.

Trần Thượng Chu vẫn giữ chặt Phùng Thanh, không hề nới lỏng tay: "Anh chỉ hỏi em hai câu."

Phùng Thanh sửng sốt một lát, sau đó cậu nghe thấy anh hỏi: "Điếu thuốc em cầm lúc nãy, em định hút đúng không?"

"…Dạ." Phùng Thanh thành thật đáp.

Trần Thượng Chu lại hỏi: "Có ai ép em hút không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!