Có điều đống đồ ăn vặt Trần Thượng Chu mua cho Phùng Thanh cuối cùng cũng chẳng dùng được trong mấy tiết tự học hay giờ ra chơi.
Vì đợt huấn luyện quân sự kéo dài một tuần cho học sinh năm nhất trung học cơ sở đã bắt đầu, nên đống đồ ăn vặt đó liền trở thành bữa ăn nhẹ mỗi ngày của Phùng Thanh trong suốt thời gian huấn luyện.
Trường chỉ gom hết đám học sinh lớp 7 ra sân thể dục, mời mấy huấn luyện viên về, buổi sáng dạy đứng nghiêm, đi đều, buổi chiều dẫn mọi người chơi trò chơi, tham gia các hoạt động. Mỗi sáng mỗi chiều vẫn vào và ra trường như bình thường, cường độ huấn luyện rất nhẹ. Đến cả buổi biểu diễn tổng kết vào sáng thứ sáu cũng chỉ là mỗi lớp bước đều một cách không mấy chỉnh tề vào rồi ra khỏi sân.
Biểu diễn tổng kết kết thúc, nhà trường cũng rất nhân đạo khi cho rằng sau một tuần lười biếng như vậy, học sinh dù có bị bắt ngồi trong lớp thì cũng chẳng học hành được gì, huống chi cuối tuần lại đang tới gần. Thế nên nhà trường dứt khoát để huấn luyện viên tiếp tục dẫn học sinh tham gia các hoạt động và trò chơi vào buổi chiều.
Vào giờ ra chơi gần cuối giờ học, hành lang toà nhà lớp học lấp ló toàn những cái đầu của học sinh năm hai và năm ba, ai nấy đều nhìn xuống sân với ánh mắt đầy ghen tị.
Đúng lúc tiết hai buổi chiều của Trần Thượng Chu là tiết thể dục. Trước khi xuống lầu, anh liếc nhìn từ hành lang xuống sân thể dục, lập tức bắt gặp Phùng Thanh giữa đám đông. Cậu không tham gia trò chơi mà đang ngồi khoanh chân dưới nắng, vừa nói chuyện với bạn vừa giơ tay che mắt tránh nắng.
Trần Thượng Chu xuống lầu, đi thẳng đến căn tin, mở tủ lạnh lấy hai chai nước khoáng.
Trong căn tin lúc ấy cũng có khá nhiều bạn học đến mua nước. Một nam sinh đứng cạnh Trần Thượng Chu vừa lấy một chai hồng trà lạnh xong thì liếc thấy hai chai nước khoáng trong tay anh. Máu hóng hớt nổi lên, cậu ta đảo mắt nhìn về phía đám học sinh lớp 7 đang chơi dưới sân thể dục, sau đó ghé lại gần Trần Thượng Chu, ra chiều phân tích như thám tử rồi kết luận đầy ẩn ý: "Hai chai… xem ra âm thầm mà đã làm xong đại sự rồi.
Em gái lớp 7 nào mà ghê gớm vậy, chỉ tao xem với?"
Trần Thượng Chu liếc cậu ta một cái, bước đến quầy tính tiền: "Mua cho em trai tao."
"…" Tí tò mò của nam sinh còn chưa kịp trỗi dậy đã bị dập tắt bằng một gáo nước lạnh.
Tính tiền xong, Trần Thượng Chu cầm hai chai nước khoáng đi về phía chỗ ngồi của Phùng Thanh. Chỉ là anh vừa mới đi được nửa đường, đã thấy Phùng Thanh bị huấn luyện viên gọi ra chơi trò chơi.
Trần Thượng Chu không còn lựa chọn nào khác, đành phải vòng sang khán đài nơi học sinh năm hai năm ba đang học thể dục, ngồi xuống cạnh đám bạn cùng lớp.
Vì kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đang đến gần, nên tiết thể dục của năm ba gần như trở thành tiết tự học tự do. Nếu là mấy ngày bình thường thì Trần Thượng Chu sẽ chơi bóng rổ với các bạn cùng lớp, nhưng cả tuần này sân bóng rổ đều bị năm nhất chiếm dụng hết. Ngồi trong lớp học mãi cũng ngột ngạt, nên mọi người xuống sân hít thở một chút sẵn làm khán giả xem đám năm nhất chơi trò chơi.
Trò chơi đang diễn ra dưới sân tên là "Chạm Tay Đổi Vai".
Đây là phiên bản nâng cấp của trò "Ném Khăn Tay". Trong trò này, người chơi đứng thành một vòng tròn, chia thành từng cặp hai người. Sau đó chọn ra một người truy đuổi và một người chạy. Người chạy sẽ tìm cách để thoát khỏi người truy đuổi, còn người kia thì đuổi theo. Nếu bị bắt, hai bên lập tức đổi vai. Còn nếu người chạy kịp chen vào phía trước một cặp bất kỳ, thì người đứng sau trong cặp đó sẽ trở thành người chạy kế tiếp.
Ngược lại, nếu chen vào phía sau, thì người đứng trước sẽ trở thành người chạy tiếp theo.
Nhấn vào đây nếu mom cũng chả hiểu trò này chơi thế nào =))))
Nhưng những người tham gia trò này cũng chẳng mấy ai hào hứng, vì mọi người đến từ các lớp khác nhau và chẳng quen biết ai. Không khí trò chơi cũng vì thế cũng trầm lắng hơn, không sôi động như mấy trò trước đó.
Cả đám đang chơi thì chạy cứ chạy, đuổi cứ đuổi, đổi người xong lại quay vòng vòng như máy móc, chưa đến hai phút mà không khí đã nguội tanh, ai cũng vừa chạy vừa mong huấn luyện viên thổi còi kết thúc trò chơi.
Lúc bắt đầu trò chơi, Phùng Thanh đứng ở vị trí đuôi trong một cặp. Trò chơi trôi qua năm sáu phút, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng bị ai đụng đến cũng không được thay phiên. Nhìn là biết tâm trí cậu đã bay đi tận đâu.
Trần Thượng Chu lại nhìn sang cô bé đang làm người truy đuổi. Đó là một cô gái khá rụt rè, cứ vừa chạy vừa lấy tay che mái tóc mái. Nếu anh nhớ không lầm thì cô bé này đã bị kẹt ở vai truy đuổi được gần ba phút rồi.
Có lẽ vì trong sân không quen biết bạn học nào, nên lúc đầu cô không dám chạy mạnh, thành ra mấy người trước đều dễ dàng thoát và đổi vai. Đến lúc cô bắt đầu muốn tăng tốc để đổi vai thì thể lực đã cạn dần, càng chạy càng chậm, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Ánh mắt Trần Thượng Chu lại quay về phía Phùng Thanh.
Phùng Thanh cuối cùng cũng đem tâm trí của mình quay lại hiện thực, đang cúi xuống buộc dây giày.
Buộc xong dây giày và đứng dậy, ánh mắt Phùng Thanh cũng rơi vào bạn học nữ đang chạy với phần tóc mái đang được che kín.
Chưa nhìn được hai giây, Phùng Thanh như sực nhớ ra rằng bạn nữ này làm người truy đuổi cũng lâu rồi, thế là lại nhìn sang bạn nam đang bị cô đuổi theo.
Người này Trần Thượng Chu có thấy qua, là bạn học ngồi sau lưng Phùng Thanh. Không hiểu sao lúc này cậu ta lại nổi lên máu thắng thua, chân chạy loạn khắp sân như đạp phải bánh xe lửa.
Phùng Thanh vẫy tay gọi cậu ta: "Này! Chỗ này nè! Cho tớ chơi thử!"
"Đến đây đến đây!" Cậu bạn ngồi sau lưng cười ha hả chạy qua đứng vào đầu hàng của Phùng Thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!