Chương 21: (Vô Đề)

"Đinh đoong——"

Chiều thứ sáu, chuông tan học của lớp 7 và lớp 8 vừa reo, bốn tầng lầu của trường trung học cơ sở số 15 Nam Lăng lập tức náo động cả lên.

Dưới lầu toàn là học sinh ùa ra từ toà nhà dạy học, trong lớp cũng chỉ còn lại vài học sinh đang gấp gáp thu dọn cặp sách.

Phùng Thanh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cậu định lấy bài tập cuối tuần ra làm. Tay mới chạm đến ngăn bàn, một ngón tay trỏ gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn cậu.

Trịnh Tử Hoàn đeo cặp sách một bên vai, tay cầm trái bóng rổ, nói: "Đi, chơi bóng rổ."

Phùng Thanh ngẫm nghĩ một lát, rút tay khỏi ngăn bàn, đứng dậy đi theo Trịnh Tử Hoàn ra khỏi lớp. Hôm nay là thứ sáu, lát nữa năn nỉ Trần Thượng Chu một chút, ngày mai làm bài tập cũng chưa muộn.

Hôm nay là thứ sáu nên sau giờ học sân bóng rổ vắng tanh.

Sau khi để cặp sách ở dưới giá bóng rổ, Trịnh Tử Hoàn đã ôm bóng chạy đến khung rổ gần nhất.

Phùng Thanh chạy theo sau, đón lấy trái bóng cậu ta ném sang, lùi lại vài bước rồi bình tĩnh thực hiện một cú ném ba điểm.

"Đẹp trai thật đấy." Trịnh Tử Hoàn giơ ngón cái lên.

Phùng Thanh ném trả bóng lại, cậu cởi áo khoác đồng phục vắt lên cặp sách của Trịnh Tử Hoàn. Mấy hôm nay trời vẫn còn nóng, Phùng Thanh chỉ mặc một áo thun trắng trơn ở bên trong.

Chơi được một lúc, Trịnh Tử Hoàn hất cằm về phía dãy phòng học: "Nhìn đi, đó là bạn gái tao. Đẹp không?"

Phùng Thanh ngước lên nhìn về phía đó, vừa liếc đã thấy một bạn học nữ đang dựa vào lan can tầng ba nhìn xuống sân bóng rổ. Do đã qua giờ tan học gần hai mươi phút nên hành lang gần như chẳng còn ai, người Trịnh Tử Hoàn nói chắc chắn là cô ấy. Nhưng tầng ba là của năm ba, Phùng Thanh hỏi: "Năm ba?"

Trịnh Tử Hoàn gật đầu đầy tự hào: "Ừ, đàn chị lớp trên."

Phùng Thanh kinh ngạc: "Tớ còn tưởng cậu thích Nghiêm Sa Sa."

Trịnh Tử Hoàn lắc qua lắc lại ngón trỏ của mình: "Đoán bậy đoán bạ. Tao chỉ nhiệt tình giúp đỡ thôi. Đối với chuyện yêu đương, tao chỉ thích những chị lớn tuổi."

Phùng Thanh nhanh chóng làm động tác kéo khóa miệng, cười nói: "Xin lỗi nhé."

"Nhưng mà nói mới nhớ." Trịnh Tử Hoàn đứng đó vừa đập bóng vừa nhớ lại người đi cùng Phùng Thanh sau giờ học hôm qua: "Tao không ngờ người đi cùng mày sau giờ học hôm qua lại là Trần Thượng Chu đấy."

Phùng Thanh ngẩn ra: "Cậu biết anh ấy à?"

Trịnh Tử Hoàn ném bóng vào rổ: "Không quen, nhưng tao biết. Trường trung học cơ sở số 15 này ai mà không biết Trần Thượng Chu? Học sinh top đầu của năm ba, học giỏi lại còn đẹp trai. Bạn thân của bạn gái tao từng mê anh mày như điếu đổ, sáng nào cũng đi đưa sữa cho người ta. Tao mà biết sớm Trần Thượng Chu là anh mày thì đã nhờ mày làm mai rồi."

Trái bóng rơi xuống chân Phùng Thanh, cậu ngơ ra mấy giây mới cúi xuống nhặt: "Đưa sữa cho anh ấy? Vậy… anh ấy có nhận không?"

"Đương nhiên là không nhận, không thì tao còn bảo mày làm mai làm gì?" Trịnh Tử Hoàn nói rồi lại đập bóng mấy cái: "Đừng đơ ra thế, chuyền bóng đi!"

Phùng Thanh ném bóng qua, trong lòng có cảm giác nghẹn nghẹn. Trần Thượng Chu chẳng nói gì cho mình cả. Cậu lại hỏi tiếp: "Thế giờ thì sao? Bạn của bạn gái cậu… vẫn còn đưa sữa không?"

"Hết rồi, cậu ấy là cái đứa hay thay lòng đổi dạ. Theo đuổi có một tuần không ăn thua là đổi đối tượng. Anh mày nổi tiếng là khó theo đuổi, chỉ lo học tập suốt ngày, ai đến cũng từ chối sạch sẽ. Hồi lớp 10 đã có biết bao chị lớp trên thích anh mày nhưng mà không ai xin được QQ cả."

Phùng Thanh "ồ ồ" hai tiếng, cục nghẹn trong lòng cũng theo đó mà tan đi.

Nghĩ lại thì đúng là không có gì đáng để bất ngờ… Dựa theo hiểu biết của Phùng Thanh về Trần Thượng Chu, cậu cũng đoán được anh là kiểu người như thế. Trần Thượng Chu chắc chắn sẽ không yêu đương, hồi nhỏ anh còn thấy trò chơi trốn tìm là vô nghĩa, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến học hành. Ngay cả chuyện chép bài anh cũng không thể tha thứ, làm sao có thể yêu sớm được cơ chứ.

Cả hai không chơi thêm được bao lâu thì bạn gái Trịnh Tử Hoàn cùng ba cô bạn khác cũng từ trong trường đi ra.

Phùng Thanh ban đầu còn định đoán xem ai là người từng đưa sữa cho Trần Thượng Chu, nhưng rồi sau đó nghĩ lại. Một là Trần Thượng Chu không nhận, hai là người ta cũng không còn thích nữa, có đoán ra cũng chẳng có ý nghĩa gì nên thôi.

"Cho bạn em luôn một chai."

Bạn gái Trịnh Tử Hoàn đưa hai chai nước. Trịnh Tử Hoàn nhận lấy rồi đưa một chai cho Phùng Thanh, chai còn lại Trịnh Tử Hoàn vặp nắp ngay tại chỗ uống ừng ực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!