Phùng Thanh quay lại lớp đợi Trần Thượng Chu tan học, rồi hai người cùng nhau về nhà.
Lúc về đến nhà, Phương Thư vẫn chưa đi làm về. Vào những ngày Phương Thư tăng ca, bữa tối của hai người thường do Trần Thượng Chu nấu. Trong tủ lạnh có gì thì anh làm cái đó, hôm nay là cơm rang cải thảo thịt bằm.
Ăn xong, Phùng Thanh về nhà tắm rửa.
Cậu cứ sợ người mình có chỗ nào đó chạm phải cái tên đầu đinh kia mà mình không biết. Trong đầu chỉ toàn nghĩ phải nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ ngủ.
Tắm rửa xong xuôi, Phùng Thanh lại đi sang phòng Trần Thượng Chu.
Như mọi khi, cậu ngồi bên cạnh Trần Thượng Chu, lấy bài tập ra, vừa hỏi vừa làm. Làm được một lúc lại nằm vật ra bàn, giả vờ như đang suy nghĩ nhưng thực chất là đang lười biếng trì hoãn làm bài tập.
Hôm nay có rất nhiều bài tập, Phùng Thanh làm đến tận mười giờ rưỡi mới xong. Phùng Thanh thu dọn đồ đạc, soạn sẵn cặp cho ngày mai sau đó ngã oặt người lên giường của Trần Thượng Chu. Lúc này cậu mới nhớ ra hôm qua mình vừa nói phải tập quen ngủ một mình.
Phùng Thanh kéo cái gối đặt trên giường Trần Thượng Chu, ôm vào lòng, có chút không nỡ.
Tuy bây giờ cậu thực sự không còn sợ ngủ một mình nữa, nhưng nếu bảo phải về nhà ngủ thì trong lòng cậu vẫn thấy không cam tâm. Giường của Trần Thượng Chu rất êm, mà ngủ cùng Trần Thượng Chu cậu còn có thể ôm anh để sưởi ấm. Ôm gối ôm hay thú nhồi bông đều không thoải mái bằng ôm Trần Thượng Chu. Hơn nữa, ngủ cùng Trần Thượng Chu thì sáng sớm anh còn có thể gọi cậu dậy. Nếu ngủ một mình mà lỡ ngủ quên, Trần Thượng Chu đến gọi mới biết phải dậy thì chẳng phải cậu hại anh cũng bị trễ giờ luôn sao?
Như vậy thì tệ quá rồi. Giá mà cậu đừng cao lên nữa thì tốt, không biết có cách nào nén chiều cao lại được không? Như vậy dì Phương cũng sẽ không trêu chọc cậu nữa.
Trong lòng suy nghĩ rối bời, Phùng Thanh thở dài liên tục.
"Làm sao vậy?"
Có lẽ tiếng thở dài của Phùng Thanh quá rõ ràng nên Trần Thượng Chu dù đang tập trung làm bài cũng nghe thấy.
Phùng Thanh dùng gối che mặt, có chút ngượng ngùng: "Em phát hiện ra hình như em vẫn không muốn về nhà ngủ một mình."
"Cũng chẳng có ai đuổi em." Trần Thượng Chu nói.
Phùng Thanh đáp lại: "Nhưng nếu dì Phương thấy chắc chắn lại trêu em cho coi."
"Mẹ anh cũng đâu có cấm em ngủ lại." Trần Thượng Chu đáp.
Phùng Thanh: "Nhưng mỗi lần dì nói thì em lại thấy hơi xấu hổ… Em cũng học lớp 7 rồi…"
Trần Thượng Chu chỉ nói: "Mẹ anh đi công tác rồi, một tuần nữa mới về."
Nghe vậy, Phùng Thanh lập tức ngồi bật dậy, ôm gối reo lên: "Thật sao?"
Trần Thượng Chu gật đầu.
"Tốt quá." Phùng Thanh đặt gối lại đúng chỗ, nằm xuống kéo chăn đắp lên người, thỏa mãn đến độ chẳng buồn suy nghĩ gì thêm: "Vậy thì em đành miễn cưỡng ngủ lại thêm một tuần nữa!"
—
Sáng hôm sau.
Phùng Thanh vừa ngồi xuống chỗ của mình thì radar của Trịnh Tử Hoàn lại kích hoạt. Vị trí xác định chính xác, tay phải cậu ta lập tức vươn tới, y như bản sao ngày hôm qua: "Anh em tốt, cho chép cái."
Phùng Thanh đưa bài tập cho cậu ta, đang định nói thì Trịnh Tử Hoàn đã cướp lời: "Nộp chung luôn nhé, biết rồi biết rồi, cảm ơn người anh em."
Sau hai phút, Trịnh Tử Hoàn đã chép xong một quyển bài tập, chuẩn bị chép tiếp quyển nữa. Trước khi chép tiếp, cậu ta lật xem vài trang đầu thì thấy tỷ lệ đúng cao vút, liền buột miệng: "Hôm qua tao còn thấy mày với bạn cùng bàn chơi cờ caro suốt buổi sáng, sao bài làm lại đúng nhiều thế? Thiên tài là kiểu này đấy à? Không nghe giảng mà vẫn làm được bài?"
Phùng Thanh nghiêng người liếc cậu ta một cái: "Về nhà hỏi anh tớ. Nếu tớ tự làm thì sai mất một phần ba rồi."
Trịnh Tử Hoàn gật gù, nghiêm túc khen rất chân thành: "Vậy cũng giỏi rồi, có tinh thần học hỏi. Hôm qua tao về chơi game đua xe, tiện thể xem thử tài khoản của mày. Cấp của mày cao phết, xe xịn cũng không ít, chơi chẳng kém gì tao. Loại vừa mê chơi vừa chăm làm bài tập như mày hiếm lắm đó."
"Bởi vì… anh tớ ngày nào cũng kiểm tra bài tập." Phùng Thanh bất đắc dĩ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!