Từ sau khi Phùng Thanh phát hiện ra người hàng xóm mới Trần Thượng Chu là một đứa trẻ thích làm màu, cậu chẳng buồn tìm đến Trần Thượng Chu để chơi cùng nữa.
Lâm Như Thiền và cô hàng xóm xinh đẹp bên cạnh cũng nhanh chóng nhận ra hai đứa nhỏ không hợp tính nhau cho lắm. Thế là cũng không nhắc gì đến chuyện rủ nhau đi chơi nữa.
Còn câu "có thể cùng nhau đi học, tan học về chung" thì đã bị hai bà mẹ cho vào quên lãng từ lâu.
Học kỳ mới đã diễn ra được hơn một tháng, hai đứa trẻ vẫn ai đi đường nấy. Trường học cách khu chung cư hai con phố, mỗi đứa đều tự đi học, tự về nhà.
Sáng sớm một ngày thứ hai.
Lâm Như Thiền trở về nhà sau khi kết thúc ca trực đêm. Trên đường về bà tiện tay mua hai túi rau xanh, lên đến tầng hai thì gõ cửa phòng bên trái trước.
Một trong hai túi rau là mua giúp Phương Thư, mẹ của Trần Thượng Chu.
Mỗi lần Lâm Như Thiền tan ca đêm, nếu trên đường gặp những bác lớn tuổi gánh rau từ quê lên chợ sớm để bán, bà đều mua giúp Phương Thư một túi. Mấy loại rau này tuy chỉ có thể mua được lúc sáng sớm, nhưng lại rẻ và ngon hơn ngoài chợ nhiều.
Gõ cửa được ba năm giây thì có tiếng bước chân vang lên.
Phương Thư mở cửa. Bà mặc áo sơ mi voan trắng và quần âu đen. Vừa thấy Lâm Như Thiền xách rau liền vỗ tay reo lên: "A!" Bà cầm lấy rau và vui vẻ nói: "Mấy loại rau này đúng là ngon thật, em vẫn mê mấy loại rau không thuốc thế này."
"Đúng vậy ha, chỉ luộc nước trắng mà vẫn ngọt lịm luôn." Lâm Như Thiền nói.
Phương Thư đưa tay lấy ví ra ở ngay cửa, rút tờ năm tệ đưa cho Lâm Như Thiền: "May mà có chị, chứ em đúng là chẳng có thời gian nào mà đi mua được mấy loại rau kiểu này."
Lâm Như Thiền và Phương Thư rất hợp nhau.
Từ khi gia đình Phương Thư chuyển tới, cửa hai nhà cứ cách một hai hôm là sẽ đưa qua đưa lại thứ gì đó. Khi thì là bánh kẹo ở đơn vị chồng Phương Thư phát, khi thì là đùi gà cánh gà Lâm Như Thiền làm cho Phùng Thanh. Nhưng tặng đồ là một chuyện, giúp mua đồ lại là chuyện khác. Chồng Phương Thư mỗi lần đi công tác cũng hay mua mỹ phẩm về biếu Lâm Như Thiền, hai nhà chưa từng khách sáo trong những việc thế này.
Lâm Như Thiền nhận tiền, rút ví trả lại tiền thừa: "Em hiểu mà. Nếu không phải đúng lúc tan ca đêm đi ngang qua đó, chị cũng chẳng dậy sớm nổi chỉ để đi mua mớ rau. Huống chi em còn phải đi làm. Muốn đi chợ thì càng phải dậy sớm hơn, mua xong còn phải mang về rồi mới đi làm, nghĩ thôi đã thấy mệt rồi—"
Lâm Như Thiền vừa nói xong, cánh cửa nhà sau lưng bà đột nhiên bị mở ra rồi đóng sầm lại.
Một bóng người cao tới ngang eo bà lao ra khỏi nhà và chạy vụt xuống cầu thang. Lâm Như Thiền nhìn theo hướng đó, chỉ thấy được một góc ba lô xanh sẫm của Phùng Thanh và tiếng cậu vọng lên từ dưới lầu:
"Mẹ! Mẹ về rồi à? Con đi học đây! Trễ rồi, con đi trước nha! Chào mẹ, chào cô Phương ạ!"
Lâm Như Thiền giơ tay xem đồng hồ — 07:50.
…Còn mười phút nữa là cổng trường đóng. Không chạy nhanh thì đúng là trễ thật.
"Trần Thượng Chu đã đi từ sớm rồi nhỉ?" Lâm Như Thiền hỏi.
Phương Thư gật đầu: "Đi trước tầm hai mươi phút rồi."
Lâm Như Thiền cười bất lực: "Không hiểu vì sao hai đứa trẻ lại không hoà hợp được với nhau. Nếu được chị còn có thể bảo Phùng Thanh học tập Trần Thượng Chu của nhà em chút đỉnh. Làm gì cũng hấp tấp, lộn xộn cả lên."
"Trẻ con mỗi đứa một tính mà. Phùng Thanh ngày nào cũng hoạt bát, nhảy nhót vui vẻ thế còn gì. Con trai em mà bảo nó xuống chơi nó cũng chẳng muốn. Em còn thấy nó hơi khép kín quá ấy. Hai năm trước suýt nữa em định đưa thằng bé đi bệnh viện khám, may mà cô giáo chủ nhiệm nói là do em nghĩ nhiều. Không phải vấn đề tâm lý gì, chỉ là tính trời sinh nó ít nói thôi."
"Nếu hai đứa ảnh hưởng lẫn nhau rồi học hỏi lẫn nhau thì tốt quá rồi." Lâm Như Thiền nói.
Phương Thư cũng đồng tình: "Chị nói đúng. Lạ ghê, chỉ cách nhau có hai tuổi mà lại không chơi nổi với nhau."
Lâm Như Thiền đưa ra lời đề nghị: "Hay là, cuối tuần mình dẫn cả hai đi công viên trò chơi thử nhé? Chỉ có hai đứa nó thôi, chẳng lẽ còn không chơi với nhau nổi à? Chị thì sợ độ cao mà Phùng Thanh còn nhỏ quá nên trước giờ chị chưa dẫn nó đi lần nào cả."
"Được đó. Em với chồng em đều rất bận. Lần gần nhất nhà em đi công viên là hồi Trần Thượng Châu còn học mẫu giáo rồi." Phương Thư đồng ý.
Hai người trò chuyện thêm một lát rồi Phương Thư đi làm, Lâm Như Thiền quay vào nhà đi ngủ bù.
Vừa vào tới cửa, bà đặt rau và túi xách xuống thì thấy một vệt đỏ chói ở góc mắt. Nhìn sang thì phát hiện là một chiếc khăn quàng đỏ mới tinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!