Bị Phương Thư trêu thẳng mặt đến như vậy rồi, Phùng Thanh không thể để mình bị trêu một cách uổng phí được.
Phùng Thanh cố tỏ ra tự nhiên, lấy hết can đảm bước vào phòng Trần Thượng Chu. Cậu leo lên giường, kéo chăn đắp lên người, liếc nhìn Trần Thượng Chu vẫn đang ngồi trước bàn học làm bài, sau đó vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh của dì Phương ngoài phòng.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ chính, Phùng Thanh lên tiếng: "…Trần Thượng Chu."
Trần Thượng Chu đáp một tiếng nhưng không quay đầu lại.
Phùng Thanh thăm dò: "Có phải em không nên đến tìm anh ngủ cùng nữa không?"
Trần Thượng Chu khựng lại: "?"
Sau đó anh dừng bút, quay đầu nhìn Phùng Thanh: "Sao lại hỏi vậy?"
Phùng Thanh ngồi trong chăn nói: "Vừa nãy dì Phương trêu em. Nói em sắp cao bằng dì rồi mà còn chạy sang ngủ với anh… Em bị dì nói đến mức thấy hơi xấu hổ…"
Trần Thượng Chu im lặng một lát, Phùng Thanh lại nằm xuống, tiếp tục nói: "Sau này em nên tập quen với việc tự ngủ một mình thôi, dù sao em cũng lớn rồi."
"…"
Trần Thượng Chu lại liếc nhìn Phùng Thanh một cái rồi quay người lại về phía bàn học.
Một lúc lâu sau, anh đưa tay bật đèn bàn học lên, như thường lệ tắt đèn phòng. Bài tập lớp 9 nhiều hơn hẳn lớp 7, cộng thêm việc Trần Thượng Chu tự mua thêm đề về làm nên mỗi ngày anh đều học đến tối muộn. Nhiều khi Phùng Thanh đã ngủ rồi anh vẫn còn ngồi làm bài, chỉ bật mỗi chiếc đèn bàn như hiện tại.
Kim đồng hồ trên bàn chỉ mười một giờ, Trần Thượng Chu mới cất đề vào cặp rồi đi tắm.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Trần Thượng Chu tắt đèn bàn, cũng không buồn bật đèn ngủ đầu giường. Anh dựa vào ánh đèn đường lờ mờ ngoài cửa sổ rọi vào phòng mà đi lên giường. Mới nằm được hai giây, Trần Thượng Chu đã cảm giác phần giường bên cạnh lún xuống, Phùng Thanh lăn sang, tay chân gác lên người anh.
Trần Thượng Chu không động đậy, chỉ khẽ thở dài một hơi.
…Cũng không nóng lắm.
—
Ngày hôm sau.
Phùng Thanh vừa bước vào lớp ngồi xuống chỗ, Trịnh Tử Hoàn đang gục đầu ngủ phía sau như có gắn thiết bị radar, dù đầu vẫn úp trên bàn nhưng tay đã vươn qua vai cậu, nói thẳng: "Bài tập."
"Nhớ nộp chung." Phùng Thanh đưa bài tập cho cậu ta.
Lúc này Trịnh Tử Hoàn mới ngồi thẳng người dậy, trải bài tập của Phùng Thanh ra bàn: "Cảm ơn."
Còn ba bốn phút nữa mới đến giờ vào học, Trịnh Tử Hoàn đã chép xong hết toàn bộ bài tập. Cậu ta ôm cả hai quyển vở bước lên hàng ghế đầu để nộp bài, còn Phùng Thanh thì lấy quyển sách tiếng Anh trong hộc bàn ra, chuẩn bị cho tiết tự học sáng nay.
"Ê, cái thằng kia——"
Sách tiếng Anh vừa đặt lên bàn, Phùng Thanh chợt nghe thấy tiếng nam sinh khá thô lỗ phát ra ở phía cửa sau. Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt lạ hoắc đang nhìn mình, trông giống như là học sinh năm ba, trên tay còn xách túi bánh kẹp với hộp sữa.
"Phải, là mày đấy. Gọi Nghiêm Sa Sa lớp mày ra đây giúp tao cái."
Phùng Thanh lườm hắn một cái, không thèm để ý.
Chưa tới hai giây sau, cậu nghe thấy tiếng con gái trong trẻo vang lên từ mấy bàn phía trước: "Anh? Sắp vào học rồi mà sao anh còn qua đây?"
Phùng Thanh ngẩng đầu nhìn, người vừa lên tiếng chính là Nghiêm Sa Sa, hình như cô bạn học này đã nghe được tiếng gọi ở cửa sau của lớp.
Nghiêm Sa Sa là cán sự môn Ngữ Văn, là một nữ sinh rất xinh đẹp, mới ngày thứ hai khai giảng đã có mấy nam sinh lớp bên cạnh qua xin QQ của cô. Nghiêm Sa Sa cũng khá thân với Trịnh Tử Hoàn nên Phùng Thanh nhận ra được mặt và tên của bạn học nữ này.
Phùng Thanh nhìn thấy Nghiêm Sa Sa đi về phía cửa sau với vẻ mặt ngạc nhiên, cô nhận lấy sữa và bánh kẹp từ nam sinh năm ba kia, nói cảm ơn rồi đứng đó nói chuyện vài câu. Sau đó nam sinh năm ba kia mới quay lại lớp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!