*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào tháng chín, cuối cùng Phùng Thanh cũng đạt được mong muốn của mình là được đi học cùng với Trần Thượng Chu.
Chỉ có một điều mà ngày nào Phùng Thanh cũng phải trăn trở, vì sao học sinh cấp hai lại phải đến lớp sớm lúc 07:40 để học bài sáng..
Mỗi sáng lúc 06:40, Phùng Thanh đều bị Trần Thượng Chu lôi ra khỏi chăn, câu cửa miệng trong lúc giãy dụa của cậu luôn là: "Em thật sự chỉ muốn ngủ thêm mười phút nữa thôi!"
Trần Thượng Chu không hề nương tay: "Ngủ nữa là không có thời gian ăn sáng đâu."
Bị Trần Thượng Chu kéo bật dậy khỏi gối, Phùng Thanh vừa nhắm mắt vừa mò mẫm tìm đồng phục, miệng thì trề ra giả vờ giở giọng nức nở càm ràm: "Em hối hận rồi, em muốn quay lại tiểu học. Học cấp hai quá mệt. Mỗi ngày 17:30 mới tan học, anh còn tan trễ hơn cả em. Em phải đợi anh đến 18:30, về nhà cũng đã là 19:00. Ăn tối xong nghỉ một chút là 20:00 rồi, em còn một đống bài tập.
Thời tiết nóng nực còn phải tắm mỗi ngày, tắm xong là phải đi ngủ, nhưng ngủ cũng không đủ, vừa mới nhắm mắt, mở mắt ra là lại phải đi học tiếp."
"Đã khai giảng hai tuần rồi mà em còn chưa quen?" Trần Thượng Chu bật cười.
Phùng Thanh mở mắt ra, kiên quyết lắc đầu hai cái: "Không quen được, mãi mãi không quen được."
Đúng bảy giờ, cuối cùng Phùng Thanh cũng lết ra khỏi nhà trong trạng thái cực kỳ không tình nguyện.
Cậu cùng Trần Thượng Chu xuống tiệm bánh bao dưới khu chung cư, mỗi người ăn một xửng bánh bao. Sau đó mỗi người cầm theo một bịch sữa đậu nành đi đến trường. Sau khi bước vào cổng trường, Phùng Thanh và Trần Thượng Chu tạm biệt nhau ở cầu thang. Lớp của Phùng Thanh ở tầng một, Trần Thượng Chu học năm ba ở tận tầng năm.
"Buổi chiều lại đợi anh về cùng?" Trước khi lên lầu, Trần Thượng Chu hỏi.
Phùng Thanh gật đầu: "Em chờ anh ở lớp."
"Không được lấy điện thoại ra nghịch trong trường." Trần Thượng Chu dặn dò.
Phùng Thanh lại gật đầu: "Yên tâm đi, lúc ăn bánh bao là em tắt máy rồi, không để thầy cô tịch thu đâu."
Tạm biệt Trần Thượng Chu xong, Phùng Thanh đi về lớp của mình.
Năm nay cậu là học sinh năm nhất của trung học cơ sở số 15. Thực ra, giờ tan học của cậu sớm hơn Trần Thượng Chu hẳn một tiếng, nhưng vì Tôn Hàng đã chuyển về quê ở tỉnh khác để học cấp hai, còn Phùng Thanh thì vẫn chưa thân với bạn học nào trong lớp. Về nhà sớm thì buồn, mà ngồi làm bài một mình lại càng buồn hơn. Thế là Phùng Thanh chọn ở lại lớp làm bài trong lúc chờ Trần Thượng Chu tan học, rồi cùng anh về nhà làm bài tiếp. Hai tuần đầu khai giảng, ngày nào cũng như vậy.
Về cái điện thoại di động của Phùng Thanh, hiện tại cũng không còn là chiếc Nokia chỉ để gọi điện và nghe nhạc nữa, mà là một chiếc smartphone có thể tải được kha khá trò chơi nhỏ. Đây là quà tặng khi Phùng Thanh vào cấp hai của Lâm Như Thiền. Có điều, mấy trò cậu có thể tải đều đã từng chơi đến chán ngắt với Tôn Hàng. Giờ đã có điện thoại riêng, Phùng Thanh lại chẳng buồn mở game lên chơi. So với trò chơi trên điện thoại, cậu vẫn thích chơi trên máy tính hơn. Chỉ tiếc là thời gian được chơi thì ít ỏi vô cùng.
Vào lớp, Phùng Thanh đi đến hàng thứ hai từ dưới lên.
Bởi vì hay so chiều cao với Trần Thượng Chu nên Phùng Thanh luôn cảm thấy mình lùn tịt. Đến khi vào cấp hai, giáo viên chủ nhiệm sắp chỗ theo chiều cao, Phùng Thanh mới ngỡ ngàng phát hiện rằng tuy cậu vẫn thấp hơn Trần Thượng Chu kha khá, nhưng so với bạn cùng lứa thì cũng khá cao rồi. Vì vậy, theo quy định sắp chỗ, cậu bị đẩy về hàng thứ hai từ dưới lên, tuần này còn ngồi cạnh cửa sau của lớp.
Vừa ngồi xuống, bạn học ngồi bàn sau liền vỗ vai Phùng Thanh hai cái, gọi hai tiếng: "Làm bài tập chưa? Cho tao chép với."
Bạn học ngồi sau tên là Trịnh Tử Hoàn, Phùng Thanh ngoài việc nhớ tên cậu ta thì chỉ nhớ mỗi chuyện sáng nào cậu ta cũng tới xin chép bài tập của mình, tóc mái dài che nửa mắt, không phải tiết của giáo viên chủ nhiệm là y như rằng ngủ gà ngủ gật, tính tình cực kỳ ngông cuồng. Phùng Thanh móc vở bài tập trong cặp ra đưa cho Trịnh Tử Hoàn: "Chép xong nộp luôn cho tớ nhé."
"Quá đơn giản, ngày nào mà tao không giúp mày nộp bài?" Trịnh Tử Hoàn bắt đầu cúi đầu chép bài, vừa chép vừa nói: "Tao chỉ thích chép bài của mày. Chép bài của mày tao thấy yên tâm hẳn, tỷ lệ làm đúng siêu cao."
Phùng Thanh: "Còn bài kiểm tra thì cậu không có điểm nào?"
Trịnh Tử Hoàn cười khẩy một tiếng: "Thì sao? Bài nào tao chả nhờ mày giảng cho, chứng minh là tao tuy ngu nhưng cũng biết nỗ lực mà."
Hai tiết buổi sáng kết thúc trong sự lờ đờ mệt mỏi, cuối cùng cũng đến giờ tập thể dục giữa giờ.
Làm xong bài tập thể dục mắt, cả lớp đồng loạt đứng dậy chuẩn bị ra sân tập thể dục thì bỗng có tiếng "xin chào" phát ra từ loa phát thanh. Sau đó loa phát thanh có giọng nói vang lên thông báo: "Mời tất cả giáo viên chủ nhiệm đến phòng họp để họp gấp. Buổi tập thể dục giữa giờ hôm nay sẽ bị huỷ, các học sinh tự do hoạt động."
Toàn bộ tòa nhà dạy học lập tức náo loạn.
Phùng Thanh quay người đi vệ sinh, lúc về thấy chỗ của Trịnh Tử Hoàn vây một vòng người. Cậu tiến lại gần mới phát hiện cậu ta đang đánh cờ tướng với một bạn khác trên bàn cờ bằng giấy, vô cùng hăng say.
"Cho tớ chơi một ván." Phùng Thanh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!