Chương 17: (Vô Đề)

Vào đầu mùa xuân năm sau, qua thêm một mùa hè nữa, Trần Thượng Chu sẽ vào cấp hai.

Trong hai tuần đầu nhập học, Phùng Thanh vẫn chưa quen lắm vì Trần Thượng Chu không còn đi học chung với cậu nữa.

Trong khu vực Phùng Thanh sống, học sinh cấp hai được phân theo khu vực và tất cả đều được phân vào trường trung học cơ sở số 15 Nam Lăng. Trường cấp hai này nằm ở hướng ngược lại so với trường tiểu học Tây Thành. Ra khỏi cổng khu phố là Phùng Thanh với Trần Thượng Chu mỗi người đi một ngả. Chưa kể lên cấp hai thì buổi trưa phải ăn ở căn tin trường, buổi sáng vào học cũng sớm hơn giờ của tiểu học, đến cả đoạn đường từ cửa nhà ra đến cổng khu phố hai người cũng không tiện đi chung.

Bình thường nếu Phùng Thanh dậy không nổi để đi học, đều là Trần Thượng Chu vào phòng gọi cậu dậy lúc anh chuẩn bị đi học, chắc chắn cậu không quay lại ngủ nướng nữa rồi mới yên tâm mà đi.

Nhưng chuyện này cũng có cái tốt. Đó là Phùng Thanh có thể tự do hơn rất nhiều trên đường đi học và về nhà.

Đặc biệt là buổi chiều tan học. Trước đây lúc nào cũng có Trần Thượng Chu bên cạnh trông chừng, Cùng lắm là Phùng Thanh dám mua cây xúc xích nướng hay thanh cua chiên ăn cùng với Tôn Hàng ở mấy con hẻm nhỏ, chen vào mấy sạp hàng trước cổng trường đi dạo một chút rồi ngoan ngoãn ai về nhà nấy. Sau khi Trần Thượng Chu vào cấp hai, Phùng Thanh và Tôn Hàng như được tháo xích.

Mỗi ngày tan học hai người đều ríu rít rôm rả, lúc thì rẽ vào hiệu sách, lúc thì ghé tiệm đồ chơi, có lúc còn đi đường vòng rất xa, quãng đường hai mươi phút mà đi thành cả tiếng mới về đến nhà. Thỉnh thoảng thứ sáu, Phùng Thanh về tới nhà là quăng cặp qua một bên, xuống dưới lầu chờ Tôn Hàng mang điện thoại qua là chơi game ngay tại chỗ.

Phùng Thanh cũng không còn bị bắt phải về nhà làm bài tập ngay sau khi tan học nữa.

Tuy vậy, dù không vội làm bài nhưng Phùng Thanh vẫn không dám chép đáp án. Dù có về nhà trễ cỡ nào, cậu vẫn ngoan ngoãn vào phòng lấy bài tập ra tự làm. Bởi vì mỗi ngày Trần Thượng Chu đi học về, việc đầu tiên anh làm chính là kiểm tra bài tập của cậu. Phùng Thanh nhất định phải làm xong, còn phải làm đúng.

Lại một buổi chiều thứ sáu khác, Tôn Hàng rủ Phùng Thanh sang toà nhà chung cư của mình để chơi game ở dưới sân. Phùng Thanh ban đầu đồng ý, nhưng lúc đang tan học về thì hai người nhìn thấy một xe hàng bán hạt dẻ rang. Cậu mua liền ba túi, rồi quay ngoắt lại từ chối Tôn Hàng, đưa một túi cho cậu ta coi như đền bù, còn hai túi kia thì mang về nhà.

Phùng Thanh cắm chìa khóa vào cửa, đẩy cửa ra thì thấy đèn phòng khách sáng. Lâm Như Thiền đến.

Từ sau khi Lâm Như Thiền sinh em gái vào dịp Tết Nguyên Đán, bà rất hiếm khi qua đây ngủ lại.

Lúc đầu là do em bé hay khóc đêm, đến ngủ cũng chỉ làm Phùng Thanh tỉnh giấc. Về sau nữa là vì Phùng Thanh quen ngủ trên giường Trần Thượng Chu rồi, khi Lâm Như Thiền đến ngủ lại, cậu cũng vẫn muốn ngủ cùng Trần Thượng Chu. Thế là Phùng Thanh bèn bịa ra một cái cớ với mẹ, thế là Lâm Như Thiền dần không qua đây ngủ lại nữa.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, Lâm Như Thiền vẫn hay dắt em bé đến chơi, mang theo rất nhiều đồ ăn, đồ chơi, quần áo cho Phùng Thanh. Bà cũng giúp cậu làm những việc nhà lặt vặt mà cậu không xoay xở được.

"Con về rồi à?" Giọng của Lâm Như Thiền vang ra từ trong bếp, cùng với đó là tiếng rau củ đổ vào chảo dầu nóng xèo xèo.

Phùng Thanh ậm ừ hai tiếng, đặt hạt dẻ ở kệ giày rồi đặt cặp lên ghế sofa. Cậu liếc qua đống đồ chơi và quần áo mới mà mẹ mua cho mình đặt trên bàn trà. Hai năm nay, Lâm Như Thiền mua cho cậu những thứ này ngày càng nhiều. Đồ chơi chất đầy trong phòng, quần áo cũng chật cứng trong tủ. Phùng Thanh nghịch đống đồ chơi đó không xuể, quần áo mặc cũng không hết. Đang ngẩn người đứng đó thì cậu nghe tiếng bánh xe lăn từ trong bếp truyền ra, càng lúc càng tiến lại gần cậu.

Phùng Thanh cúi đầu nhìn, là em gái đang ngồi xe tập đi chạy tới chạy lui.

Cậu vừa đưa tay xoa đầu em gái mấy cái thì âm thanh nấu nướng trong bếp cũng ngừng lại, tiếng máy hút mùi cũng tắt theo.

"Lại ăn cơm trước đã." Lâm Như Thiền vừa nói vừa bưng hai đĩa thức ăn ra.

Phùng Thanh lại ậm ừ mấy tiếng, đi vào bếp cùng mẹ lấy bát đũa, múc hai bát cơm rồi đưa một bát cho mẹ.

Lâm Như Thiền nói: "Mấy hôm trước mẹ đem chăn bông mùa đông về phơi. Lúc nãy cũng bọc sẵn vỏ để lên giường cho con rồi. Nếu trời trở lạnh thì lấy ra đắp nhé, không lạnh thì để dưới chân cũng không sao. Áo khoác mùa đông mẹ cũng giặt phơi rồi, ngày kia mẹ sẽ qua lấy. Trời lạnh thì con tự lấy đồ trong tủ ra mặc nhé?"

Phùng Thanh lúc này mới chợt nhớ ra Lâm Như Thiền căn bản không biết cậu vẫn ngủ chung với Trần Thượng Chu. Cậu nhẹ nhàng gật đầu: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."

Sau bữa tối, Lâm Như Thiền vẫn như mọi khi, dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi.

Phùng Thanh ngồi trên sofa ăn bánh hoa quế thơm phức mẹ mua, mắt dán vào TV xem phim hoạt hình, nhưng tai lại tập trung lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang. Nghe mãi vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa nhà Trần Thượng Chu. Tại sao Trần Thượng Chu vẫn chưa về?

Một lúc sau, Phùng Thanh chạy đến cửa lấy điện thoại ra xem giờ — 18:50. Đã hơn một tiếng kể từ lúc Trần Thượng Chu tan học, sao anh còn chưa về nhà? Phùng Thanh vừa suy nghĩ vừa thử gọi điện cho Trần Thượng Chu.

Từ khi Trần Thượng Chu vào cấp hai, Phương Thư đã mua cho anh một cái điện thoại di động.

Một chiếc smartphone giống như cái điện thoại cũ của mẹ Tôn Hàng, có cảm ứng trên màn hình, tải được nhiều ứng dụng và game. Nhưng Trần Thượng Chu chỉ tải mỗi QQ với app nghe nhạc, ngoài ra chẳng có gì cả, đặc biệt nhạt nhẽo.

Chuông reo một hồi, đầu bên kia vang lên tiếng tút tút theo từng đợt.

Nghe vậy, Phùng Thanh biết ngay là Trần Thượng Chu đã tan học rồi. Học sinh gương mẫu như Trần Thượng Chu, nếu có mang điện thoại đến trường thì vừa vào cổng là tắt nguồn ngay.

Chưa đến hai giây, cuộc gọi đã được kết nối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!