Chương 16: (Vô Đề)

"Cửa hàng và trường học đều nằm ở phía nam của quảng trường. Cửa hàng cách quảng trường 500 mét, trường học cách quảng trường 200 mét. Vậy trường học cách cửa hàng bao nhiêu mét?"

Hiện tại là 10:03:08 sáng và Trần Thượng Chu đang giảng đề toán cho Phùng Thanh.

"Bao nhiêu mét?" Phùng Thanh ngơ ngác nhìn đồng hồ báo thức, lặp lại câu hỏi một cách hời hợt.

Trần Thượng Chu lấy giấy nháp ra, dùng bút vẽ một điểm lên đó rồi chậm rãi phân tích: "Những dạng bài như thế này, nếu đọc lần đầu chưa nghĩ ra cách làm thì em có thể vẽ hình trước. Cả cửa hàng và trường học đều lấy quảng trường làm mốc, nên mình xác định điểm quảng trường trước, rồi xem các điều kiện còn lại trong đề…"

Cậu thấy hơi khát nước, Phùng Thanh nghĩ.

Nhìn Trần Thượng Chu di chuyển ngòi bút vẽ qua vẽ lại trên giấy nháp, vẽ ra một đoạn thẳng gồm ba điểm, Phùng Thanh theo thói quen gật gật đầu, miệng còn "ừm ừm" phụ họa.

"Như vậy là có thể viết phương trình để tìm ra đáp án." Trần Thượng Chu cuối cùng cũng dừng bút: "Nghe hiểu chưa?"

Tâm trí Phùng Thanh lúc thì để ý cái đồng hồ, lúc thì nghĩ đến cơn khát nên tất nhiên chẳng nghe được mấy, nhưng cậu vẫn theo phản xạ gật đầu: "Hiểu."

Ngay lúc Phùng Thanh định lấy giấy nháp tiếp tục ngồi thần người cho hết thời gian, Trần Thượng Chu không buông tay khỏi tờ giấy mà đổi giọng: "Giờ em nói cho anh nghe, bài này giải thế nào?"

Phùng Thanh: "…"

"Hửm? Nói đi." Trần Thượng Chu nói.

Biết tỏng Trần Thượng Chu đã nhìn thấu được mình căn bản nãy giờ chả nghe lọt chữ nào, Phùng Thanh kiệt sức gục xuống bàn: "Nghỉ một chút đi Trần Thượng Chu. Đầu em sắp nổ tung rồi, không nhét vào nổi nữa."

Liếc đồng hồ thấy Phùng Thanh đã làm toán liên tục suốt một tiếng, Trần Thượng Chu đặt bút xuống: "Vậy nghỉ mười lăm phút, sau đó anh giảng lại bài này cho em, phải nghe cho nghiêm túc."

Phùng Thanh cười tươi, chân thành nói: "Trần Thượng Chu ơi, anh là tốt nhất!"

Nói rồi Phùng Thanh lao ra khỏi ghế, nhảy lên tấm thảm rồi nằm thẳng xuống.

Vở bài tập hè, mỗi cuốn tầm 45 trang.

Cộng thêm 20 trang bị Trần Thượng Chu phạt cậu chép lại, Phùng Thanh mất gần hai tuần mới làm xong hết. Sau khi hoàn thành, Trần Thượng Chu liền bắt cậu mang hết sách giáo khoa từ lớp một đến lớp ba của ba môn Ngữ Văn, Toán, tiếng Anh sang, tổng cộng mười bốn quyển. Mỗi quyển Phùng Thanh đều phải học lại từ đầu. Mùa hè sắp hết, hai người mới ôn được đến kỳ hai lớp ba. Ngày nào Phùng Thanh cũng cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, thời gian xuống dưới chơi cũng giảm hẳn.

Cuối cùng, sau khi hoàn thành bài tập toán được giao ngày hôm nay, Phùng Thanh bắt đầu học tiếng Anh.

Đây là phần cậu ghét nhất mỗi ngày. Sau khi Trần Thượng Chu giảng và ghi chú lại trọng điểm, cậu còn phải đọc từ vựng, đọc bài, học thuộc từ, học thuộc bài. Không chỉ thuộc, mà còn phải nhớ nghĩa tiếng Trung tương ứng. Mỗi lần học là mất cả đống thời gian.

Cầm sách tiếng Anh trên tay, Phùng Thanh ngồi khoanh chân trên thảm.

Chưa đầy nửa phút, cậu đã bắt đầu đổi tư thế. Lúc nằm lúc ngồi, cuối cùng cậu vừa nằm xuống thảm, vừa giơ sách lên cao trước mặt thì nghe Trần Thượng Chu gọi: "Ngồi dậy học, nằm như vậy hại mắt."

Phùng Thanh không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn ngồi dậy, nghiêm túc học bài.

Kỳ nghỉ hè trôi qua trong chớp mắt, những ngày học bù của Phùng Thanh cũng đến hồi kết.

Nhưng cái ghế bên cạnh bàn học trong phòng Trần Thượng Chu vẫn chưa được dọn đi, vì anh nói rằng Phùng Thanh phải làm hết bài tập mỗi ngày và nộp cho anh kiểm tra. Nếu sai thì sửa, không hiểu thì hỏi. Hai ngày đầu, Phùng Thanh vẫn còn làm bài tập ở phòng mình, nhưng được vài ngày liền thấy phiền vì cứ phải chạy qua chạy lại. Cho nên Phùng Thanh dứt khoát mỗi ngày tan học là đi cùng Trần Thượng Chu về nhà anh, làm bài xong nộp cho anh kiểm tra rồi mới về nhà mình.

Chuyện này với Phùng Thanh là một đả kích không nhỏ.

Vì không thể chép bài để đối phó nữa nên thời gian xuống dưới chơi mỗi ngày của cậu giảm mạnh, Phùng Thanh thấy rất buồn. Nhưng chưa đầy nửa tháng sau khai giảng, chuyện còn khiến cậu buồn hơn nữa lại xảy ra.

Bà cô Ngô mua một cây thước dẻo màu vàng mang vào lớp.

Từ cuối học kỳ trước, sau khi sạp hàng trước cổng trường nhập các loại thước nhựa dẻo, cả trường bắt đầu nổi lên một phong trào sưu tầm loại thước dẻo này. Một lớp 50 đứa thì phải có đến 30 đứa sở hữu cây thước dẻo đó. Dần dà, có giáo viên phát hiện loại thước dẻo này uy lực còn hơn cả thước gỗ. Thế là tin đồn lan ra, một truyền mười, mười truyền một trăm. Cuối cùng đến tai bà cô Ngô, và bà cũng mua một cây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!