Chương 15: (Vô Đề)

Trần Thượng Chu: "Ừm?"

Phùng Thanh cúi đầu thật thấp, thành thật đáp: "…Em có chép."

"Đi lấy hộp bút của em và một cuốn sổ tay mới lại đây."

Nói xong, Trần Thượng Chu không nhìn Phùng Thanh nữa. Mặt mày anh lạnh tanh đưa ánh mắt trở lại quyển bài tập đang viết, lật sang trang tiếp theo.

Phùng Thanh đứng đơ tại chỗ hai giây rồi chạy vội về nhà.

Lấy xong hộp bút, cậu bắt đầu lục tung phòng mình tìm sổ tay. Tìm mãi mới moi ra được một quyển sổ trắng tinh ở góc bàn học. Phùng Thanh cầm hai món Trần Thượng Chu dặn mang sang phòng anh. Trước khi rời khỏi nhà, cậu còn bất lực gọi cho Tôn Hàng, kể cho cậu ta nghe về trải nghiệm bi thương vừa rồi sau đó nói với Tôn Hàng rằng khả năng cao chiều nay không chơi game được nữa.

Khi Phùng Thanh quay lại phòng Trần Thượng Chu thì anh đã dọn trống nửa cái bàn học. Trên bàn đặt ba quyển bài tập hè môn Ngữ Văn, Toán, tiếng Anh của cậu, bên cạnh còn có thêm một cái ghế không rõ Trần Thượng Chu lôi từ đâu ra.

Thấy Trần Thượng Chu dùng ngón trỏ gõ lên bên nửa bàn vừa dọn trống, Phùng Thanh ngoan ngoãn đặt hộp bút và sổ tay lên bàn.

Vừa đặt xong thì cậu đã thấy Trần Thượng Chu mở hộp bút của mình ra, liếc một cái rồi rút ra cây thước dẻo màu xanh lam cậu mua ở cổng trường mấy hôm trước cùng Tôn Hàng.

Liếc nhìn cây thước dẻo trong tay, Trần Thượng Chu nhìn thẳng vào Phùng Thanh rồi nghiêm giọng nói: "Không chỉ chép bài, em còn giả vờ tạo dấu vết làm bài. Em cố tình gạch đề, cố tình viết nháp bên cạnh để giả vờ là mình làm bài tập nghiêm túc. Đây là hành vi gian dối."

Phùng Thanh lúc này mới nhận ra Trần Thượng Chu thật sự đang rất giận, còn giận hơn cả hôm anh biết điểm thi cuối kỳ của cậu. Vì thế Phùng Thanh vội rút cổ thấp hơn nữa: "…Em xin lỗi."

Giọng Trần Thượng Chu vẫn cứng rắn: "Hôm nay là ngày thứ tư. Theo tiến độ mỗi ngày năm trang, mỗi quyển em đã chép hai mươi trang. Hai mươi trang này, bắt đầu từ hôm nay, dùng cuốn sổ tay mới của em, ngồi cạnh anh, chép lại toàn bộ đề bài. Bao gồm cả bài đọc dài môn Ngữ Văn và tiếng Anh, cả hình vẽ toán học. Tất cả đều phải chép. Chép xong anh kiểm tra, kiểm tra xong thì em làm lại. Gặp chỗ không hiểu thì hỏi anh ngay.

Mỗi ngày bổ sung năm trang."

Khóe miệng Phùng Thanh sụp xuống, cảm giác như trời đất đang sụp đổ.

Cả bài đọc dài môn Ngữ Văn và tiếng Anh cũng phải chép lại? Nhiều chữ vậy… Cậu nghĩ cậu sẽ chép đến liệt cả tay…

Ngay sau đó, cậu nghe thấy Trần Thượng Chu nói: "Đưa tay ra."

Phùng Thanh thốt lên một tiếng khó hiểu. Cậu vẫn còn đắm chìm trong bi thương vì phải chép lại đề bài nên không hiểu rõ ý Trần Thượng Chú nói. Thế nhưng Phùng Thanh vẫn ngoan ngoãn đưa tay phải ra.

"Bên kia." Trần Thượng Chu lại nói.

Phùng Thanh đổi sang tay trái.

Ngay sau đó, cậu thấy Trần Thượng Chu đặt cây thước dẻo màu xanh lam kia vào lòng bàn tay trái của mình.

Phùng Thanh lập tức hiểu ra, vội vã muốn rụt tay lại, nhưng chưa kịp phản ứng thì Trần Thượng Chu đã nhanh tay hơn. Anh lập tức dùng tay còn lại giữ chặt bốn ngón tay của cậu.

"Anh muốn đánh em?" Phùng Thanh hỏi với vẻ không thể tin nổi.

Trần Thượng Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc: "Không nên à?"

Nhìn dáng vẻ Trần Thượng Chu thì có vẻ anh thật sự muốn đánh cậu. Phùng Thanh vội mềm giọng, cuống cuồng nói: "Em sai rồi em sai rồi em sai rồi. Trần Thượng Chu, em thật sự sẽ không chép bài nữa. Cái này đánh đau lắm, đau lắm. Thật sự rất đau!"

Nhưng hiển nhiên, Trần Thượng Chu không hề mềm lòng, cũng chẳng thèm để tâm đến mấy lời làm nũng của cậu.

Tay vừa nâng lên, cây thước dẻo "chát" một cái đánh xuống lòng bàn tay, khiến tay cậu lập tức hằn lên một vệt đỏ. Phùng Thanh đau đến mức hét lên một tiếng, mắt cũng đỏ hoe.

Đau quá!

Sao Trần Thượng Chu có thể thật sự đánh mình chứ? Cây thước dẻo này đánh người sao có thể đau đến như vậy?

Cây thước này đánh còn đau hơn gấp mấy lần so với cây thước gỗ của bà cô Ngô ở lớp! Ít ra thì bà cô Ngô còn biết kiềm chế lực tay khi đánh người!

Đánh xong một cái, Trần Thượng Chu buông tay Phùng Thanh ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!