Chương 13: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào ngày cuối cùng trước khi chính thức bước vào kỳ nghỉ hè, hai tòa nhà dạy học của trường tiểu học Tây Thành náo nhiệt ầm ĩ.

Riêng lớp 3-3 vẫn còn im lặng như tờ bởi buổi sinh hoạt lớp vẫn còn đang tiếp tục. Bà cô Ngô vẫn đứng trên bục giảng dặn đi dặn lại lịch nghỉ hè. Ở phía dưới, đám học trò nhỏ đã bị tiếng hò reo từ các lớp khác đã tan học làm cho tâm hồn bay đi tám trăm dặm, hoàn toàn chẳng nghe lọt câu nào từ bà cô Ngô, bọn nhóc cứ líu ríu nói chuyện riêng.

Trần Thượng Chu đứng ngoài cửa lớp 3-3, liếc nhìn Phùng Thanh đang ngồi nghiêm chỉnh trong lớp.

Dạo này Phùng Thanh trông cũng không có gì khác thường. Sau khi Lâm Như Thiền tái hôn, dường như vì chuyện mang thai mà bà đã xin nghỉ việc. Cho nên tần suất về nhà của bà cũng không khác là mấy so với trước đây. Một nửa tuần bà sẽ ngủ ở nhà, nửa còn lại dù không ngủ lại thì cũng sẽ ghé nấu cơm cho Phùng Thanh. Dĩ nhiên cũng có hôm Lâm Như Thiền không đến, lúc ấy Phương Thư sẽ gọi điện bảo Trần Thượng Chu đưa Phùng Thanh về nhà ăn cơm. Mặc dù thật ra bình thường hai đứa cũng đã ăn chung rồi.

Chỉ là thỉnh thoảng, Phùng Thanh vẫn sẽ len lén khóc vào buổi tối trước khi ngủ.

Trần Thượng Chu thực sự bất lực, anh chẳng biết dỗ người ta thế nào, chỉ đành bò dậy đọc truyện trên tủ sách cho cậu nghe, lâu lâu lại giúp cậu lau nước mắt. Có điều đôi khi anh hơi mạnh tay, lau xong thì khóe mắt Phùng Thanh cũng đỏ hoe. Nhưng may mà số lần như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần gần nhất Phùng Thanh khóc cũng đã là chuyện của hai tuần trước rồi.

Phùng Thanh không cho phép bản thân mãi chìm trong cảm xúc tiêu cực.

Giáo viên chủ nhiệm của Phùng Thanh nói khá nhiều, mỗi lần sinh hoạt lớp thì lớp cậu luôn xong trễ nhất. Ngược lại, chủ nhiệm lớp của Trần Thượng Chu rất ít nói, bao giờ cũng là lớp kết thúc sớm nhất. Vì vậy gần như vào ngày cuối cùng của học kỳ, nếu không phải họp phụ huynh, thì Trần Thượng Chu đều đến trước lớp Phùng Thanh đợi cậu và Tôn Hàng rồi ba người cùng nhau về nhà.

Cô Ngô biết đám học sinh phía dưới đã sớm đứng ngồi không yên nhưng vẫn tận tâm dặn dò mọi chuyện một lượt. Cô vỗ vỗ mặt bàn, ra hiệu cho cả lớp im lặng rồi nhấn mạnh: "Kỳ nghỉ hè này phải nghiêm túc làm bài tập, mỗi môn đều phải làm. Năm nay bắt đầu học thêm tiếng Anh, rất nhiều bạn còn phân biệt không nổi phát âm của chữ cái với phiên âm. Hè này các em phải tranh thủ củng cố lại cho chắc, học kỳ sau mới theo kịp thầy cô. Lên cấp hai, tiếng Anh là môn bắt buộc, phải có thái độ nghiêm túc và cẩn thận học tập."

"Còn nữa, học là vì chính bản thân các em, không phải vì bố mẹ, cũng không phải vì giáo viên. Bài tập hè nhất định phải làm tử tế, đừng chép bài, đừng để dồn đến cuối kỳ mới cuống cuồng làm. Nhất là mấy em điểm thấp, đừng có làm đại khái cho xong. Hè này các em nhất định phải lập kế hoạch học tập cho bản thân rồi thực hiện nghiêm túc. Học kỳ sau là các em lên lớp lớn, làm anh chị trong trường rồi, phải biết làm gương cho các em nhỏ."

Bà Ngô ho khẽ một tiếng, "Ở nhà nhớ chú ý an toàn điện, an toàn lửa. Khi ra ngoài đừng tụ tập nơi đông người, tuyệt đối không được tắm sông. Tất cả lấy an toàn làm trọng. Cuối cùng, chúc các em có một kỳ nghỉ hè vui vẻ. Nhận bài tập xong là có thể tan lớp."

Lớp học lập tức trở nên rộn ràng. Lớp trưởng và các cán sự môn bắt đầu phát sách bài tập.

Phùng Thanh và Tôn Hàng đã nhận đủ ba quyển Toán, Ngữ Văn, tiếng Anh. Bây giờ hai người đang nhét đống sách vở cùng với phiếu báo kết quả vào cặp.

Trong lúc nhét đồ vào cặp, Phùng Thanh tranh thủ liếc ra cửa sổ nhìn Trần Thượng Chu.

Tôn Hàng vừa đeo xong cặp, chuẩn bị chạy ra cửa thì bị Phùng Thanh kéo lại, cố tình kéo chậm tốc độ thu dọn: "Chờ tí đã."

"Sao thế?" Tôn Hàng ngồi xuống, vẻ mặt ngơ ngác.

Phùng Thanh cố gắng hạ thấp giọng: "Bọn mình quyết định vụ bài tập hè cái đã. Năm nay vẫn qua nhà tớ chép hả?"

Tôn Hàng nóng lòng được giải phóng ra khỏi lớp học và bắt đầu cuộc sống nghỉ hè: "Đi ra ngoài rồi nói sau cũng được mà?"

"Không được không được." Phùng Thanh xua tay: "Không thể để Trần Thượng Chu nghe thấy. Anh ấy không biết tớ chép bài, mà anh ấy cũng không cho chép đâu. Anh ấy từng nói chép bài tập là một việc làm sai trái."

Nhìn Trần Thượng Chu đang đứng ở cửa, Tôn Hàng đành nói: "Được. Vậy chắc vẫn phải qua nhà cậu thôi. Nhà tớ thì mẹ tớ cứ vài bữa lại vào kiểm tra, chép được chẳng bao nhiêu, chán chết."

"Vậy khi nào cậu qua? Bắt đầu luôn ngay hôm nay nhé?"

Tôn Hàng suy nghĩ một chút: "Cũng được. Tớ về nhà ăn cơm cái rồi qua liền."

Phùng Thanh: "Vậy tớ ở nhà chờ, không qua phòng Trần Thượng Chu chơi nữa."

"Ừ ừ. Tớ xem rồi, tiếng Anh toàn trắc nghiệm, làm nhanh lắm. Toán thì bình thường. Phiền nhất là Ngữ Văn, phải làm bài văn với viết nhật ký hàng tuần. Nhưng tớ nghĩ chắc cùng lắm ba ngày là xong."

Sau khi bàn bạc xong, Phùng Thanh cuối cùng cũng chịu kéo kín dây kéo cặp rồi cùng Tôn Hàng ra khỏi lớp tìm Trần Thượng Chu.

Ba người cùng nhau đi ra cổng trường.

Vừa ra đến cổng, Phùng Thanh và Tôn Hàng lập tức bị hàng quán nhỏ hai bên cổng hấp dẫn sự chú ý. Dù hàng hóa ở đây mỗi tháng mới nhập hàng mới một lần, nhưng cả hai vẫn rất thích ghé xem xem có gì mới không. Trần Thượng Chu thì chẳng hứng thú với mấy thứ đó, anh đã sớm quen rồi, chỉ đứng dưới gốc cây gần đó đợi.

Khoảng ba đến năm phút sau, hai đứa nhóc chen ra khỏi đám đông.

Lần này không chỉ đi xem không mà còn mỗi đứa còn cầm một cây thước dẻo dài 20cm, một cái màu xanh lá cây và một cái màu xanh lam, gập tới gập lui trên tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!