Chương 11: (Vô Đề)

"…Trần Thượng Chu?"

Trên cánh cửa kính mờ của phòng tắm phủ một lớp hơi nước, bên trong vọng ra tiếng nước chảy liên tục. Sau khi tiếng nước chảy ngừng lại, Trần Thượng Chu nghe thấy giọng Phùng Thanh gọi mình đầy dò hỏi.

Trần Thượng Chu: "Anh đây."

Phùng Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Doạ chết em rồi. Em không nghe thấy có tiếng động bên ngoài, tưởng anh đã về rồi."

"Anh chưa về." Trần Thượng Chu đáp.

Phùng Thanh "ừm ừm" hai tiếng, tiếng nước lại vang lên. Lần này Phùng Thanh không lặng lẽ tắm nữa, cậu bắt đầu trò chuyện với Trần Thượng Chu: "Trần Thượng Chu, anh đang làm gì ngoài đó đấy? Anh có chán không?"

"Không chán, anh đang đọc sách." Trần Thượng Chu nói.

Nghe xong câu trả lời, Phùng Thanh đành dẹp luôn ý định trò chuyện.

Nhưng Trần Thượng Chu như có khả năng đọc được suy nghĩ của cậu. Anh dường như đoán được cậu muốn gì bèn bất ngờ lên tiếng, tìm chủ đề: "Lúc trước chẳng phải em vẫn tự tắm được sao?"

"Tại, tại vì gần đây trong lớp bắt đầu rộ lên trò kể chuyện ma." Phùng Thanh lập tức trả lời lại.

Trần Thượng Chu: "Đã sợ thì đừng nghe."

"Anh không biết đâu, tụi nó kể to lắm. Đã vậy tụi nó còn bàn luận suốt trong lớp nữa, trốn cũng không được, muốn không nghe cũng khó!" Phùng Thanh giải thích.

Trần Thượng Chu tất nhiên không tin những lời Phùng Thanh nói.

Anh biết Phùng Thanh là kiểu người vừa sợ lại vừa ham, muốn nghe, muốn nhìn, muốn chơi. Giống như lần bị nhà ma trong công viên hù đến phát khóc mà vẫn nằng nặc đòi chơi mấy trò kinh dị khác.

Phùng Thanh tiếp tục biện bạch: "Mấy bữa trước nghe còn ổn, nhưng hôm nay bạn học ngồi trước em kể chuyện chị họ của bạn ấy cũng từng gặp thứ đó đó lúc đang gội đầu, vừa ngẩng lên là nhìn thấy mấy thứ đó trong gương… ừm… nghe xong em sợ đến mức không dám tắm một mình nữa.."

"Tất cả đều là giả, đừng tin." Trần Thượng Chu nói ngắn gọn.

Phùng Thanh bĩu môi: "Em biết mà, nhưng mà em vẫn thấy hơi sợ nếu chỉ có một mình."

Phùng Thanh nói mười câu thì Trần Thượng Chu đáp một câu, cuối cùng cũng chờ đến lúc cậu tắm xong.

Dẫn Phùng Thanh lên giường ngủ xong, Trần Thượng Chu mới đi tắm. Bình thường lúc anh tắm xong quay lại thì Phùng Thanh đã nằm im gần ngủ rồi. Nhưng hôm nay khi Trần Thượng Chu bước vào phòng, Phùng Thanh vẫn ngồi ở đầu giường, trên tay cầm một cuốn truyện tranh.

"Sao còn chưa ngủ?" Trần Thượng Chu hỏi.

Nghe thấy giọng nói của Trần Thượng Chu, Phùng Thanh lập tức nhảy xuống giường và cất cuốn truyện vào tủ sách một cách ngăn nắp: "Em hơi sợ, không dám ngủ một mình."

Đợi Trần Thượng Chu tắt đèn lên giường, Phùng Thanh liền nhích sang phía anh một chút.

Khoảng hai phút sau, Phùng Thanh lại nhích thêm chút nữa. Như thể cậu đã do dự rất lâu, cuối cùng cũng không nén nổi, cậu khẽ nói: "Trần Thượng Chu… em không ngủ được…"

Trần Thượng Chu hỏi: "Vì sao?"

"Em cứ nhắm mắt là lại tưởng tượng ra đến mấy thứ đó đó trong gương mà bạn học kia kể…" Phùng Thanh lí nhí.

Nghe vậy, Trần Thượng Chu không khỏi thở dài. Anh với tay bật chiếc đèn nhỏ trên tủ đầu giường rồi bước lên bệ gỗ dưới tủ sách đã lâu không được đẩy vào tường, với lấy một cuốn Truyện cổ Grimm từ ngăn trên cùng rồi quay về nằm dựa vào đầu giường, chậm rãi nói từng chữ một: "Anh kể chuyện cho em nghe. Nhắm mắt lại và nghĩ về câu chuyện này, đừng nghĩ tới gương nữa."

Từ đêm đó, Phùng Thanh vô cùng thích nghe Trần Thượng Chu kể chuyện trước khi đi ngủ.

Cách kể chuyện của Trần Thượng Chu khá đặc biệt, không giống với Lâm Như Thiền. Lâm Như Thiền có thể bắt chước giọng điệu của các nhân vật trong truyện cổ tích, lúc giận, lúc vui, lúc buồn, nhưng Trần Thượng Chu thì không làm được điều đó. Anh kể chuyện như đang đọc sách, chữ nào ra chữ nấy, giọng điệu rất bình tĩnh…

Rất dễ ngủ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!