Chương 10: (Vô Đề)

Bảy giờ sáng hôm sau, chuông báo thức trên tủ đầu giường đúng giờ reo lên.

Trần Thượng Chu đưa tay phải ra tắt báo thức. Vừa định chống tay ngồi dậy thì phát hiện tay trái mình đã tê rần, hoàn toàn không còn cảm giác gì.

Anh quay đầu nhìn sang thì thấy nửa người của Phùng Thanh đang đè chặt lên tay trái và chân trái của anh, chắc là đã đè suốt cả đêm.

Trần Thượng Chu đã phát hiện ra từ tối qua, người này ngủ không hề yên tĩnh chút nào.

Lúc chưa ngủ sâu thì Phùng Thanh cứ lăn qua lộn lại trên giường. Đến khi ngủ say rồi thì bắt đầu rúc vào nơi ấm áp. Ban đầu hai người còn nằm mỗi người một bên. Nhưng càng ngủ Phùng Thanh càng dịch lại gần Trần Thượng Chu. Đến nửa đêm thì Trần Thượng Chu gần như bị ép tới mép giường, suýt nữa thì ngã xuống, vậy mà Phùng Thanh vẫn tiếp tục chen qua. Cuối cùng, Trần Thượng Chu đành phải bế cậu lại vị trí ban đầu, để mặc cậu lăn sang đè lên người mình ngủ.

Trần Thượng Chu nhẹ nhàng dịch nửa cơ thể Phùng Thanh đang đè lên người mình ra. Anh bắt đầu cử động tay và chân bị tê cứng của mình.

Sau khi cảm giác trở lại được kha khá, anh lặng lẽ xuống giường. Vừa bước ra khỏi phòng thì đã thấy Phương Thư đang tô son trước gương trong phòng tắm. Việc Phương Thư phải đi làm vào cuối tuần vốn là chuyện bình thường, giờ bà đang chuẩn bị tới công ty.

Thấy Trần Thượng Chu vào nhà tắm lấy kem đánh răng, Phương Thư hơi nghiêng đầu về phía phòng ngủ nhỏ, cười hỏi: "Bé Phùng Thanh còn đang ngủ à?"

"Dạ."

"Tối qua ngủ có ngon không?"

Nghĩ đến cảnh Phùng Thanh ngủ say sưa tối qua, Trần Thượng Chu đáp: "Chắc cũng ngon."

Phương Thư yên tâm: "Vậy thì tốt. Lát con đi mua bữa sáng thì nhớ mua cho em một phần nhé."

Trần Thượng Chu đã bắt đầu đánh răng nên không nói được, chỉ gật đầu một cái.

Xoay gương soi lại lớp trang điểm lần nữa, Phương Thư bước ra ngoài sảnh soi mình trong gương toàn thân. Sau đó bà quay lại nhà tắm, hạ giọng dặn: "Tối qua mẹ đã mua trứng gà rồi. Trưa nay con tự nấu cơm chiên trứng mà ăn nhé. Nhưng nếu dì Lâm chưa về kịp, nhớ nấu luôn phần cho bé Phùng Thanh nhé?"

Nhổ bọt kem đánh răng, Trần Thượng Chu gật đầu: "Con biết rồi."

Phương Thư dặn dò xong thì đi làm. Trần Thượng Chu rửa mặt xong rồi về phòng thay đồ, sau đó cũng ra khỏi nhà.

Phùng Thanh thức dậy lúc tám giờ.

Cậu vẫn còn nhắm mắt nằm trên giường. Sau khi duỗi người trong chăn một cái thì cậu dụi dụi mắt, cố gắng mở mắt ra cho tỉnh táo. Thế nhưng vừa hé mắt ra một chút thì Phùng Thanh thấy trần nhà hơi lạ. Sau đó cậu liền bật dậy khỏi chăn.

Đây là đâu?

À… Đây là phòng ngủ của Trần Thượng Chu.

Sau khi nhận ra đây là phòng ngủ của Trần Thượng Chu, Phùng Thanh mới nhớ ra tối qua cậu đã ngủ cùng anh.

Thế Trần Thượng Chu đâu? Phùng Thanh đảo mắt khắp phòng, cuối cùng chỉ thấy bộ đồ ngủ được gấp gọn gàng đặt trên tủ đầu giường. Đây là bộ đồ anh mặc hôm qua.

Phùng Thanh vội vàng trèo xuống giường, chạy ra khỏi phòng.

"Trần Thượng Chu?"

Không thấy ai trong phòng khách. Phùng Thanh thử gọi một tiếng nhưng không ai trả lời.

Người đâu rồi?

"Cạch ——"

Đúng lúc Phùng Thanh còn đang luống cuống thì tiếng mở khóa cửa vọng đến từ phòng khách. Phùng Thanh chạy tới liền thấy Trần Thượng Chu đang mở cửa bước vào.

Trần Thượng Chu mặc bộ đồ thể thao dài tay dài quần, mồ hôi nhễ nhại trên trán, tay anh xách theo bốn cái bánh bao và hai túi sữa đậu nành. Nhìn qua là biết anh vừa chạy bộ buổi sáng rồi tiện thể mua bữa sáng về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!