*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên Phùng Thanh gặp Trần Thượng Chu là lúc cậu sáu tuổi.
Trong một khu chung cư cũ, tiếng động cơ xe tải vang lên ầm ầm. Phùng Thanh nằm bò trên ban công nhìn xuống, sau lưng là chiếc quạt máy đặt trên bàn trà đang thổi gió về phía ghế sofa.
Ban công lúc giữa trưa như bị nắng gắt thiêu đốt.
Chiếc quạt mo cau trong tay còn chưa quạt được mấy cái, Phùng Thanh đã nóng chịu không nổi, bèn đặt thẳng cái quạt lên trán mình.
Sau khi nhìn xuống dưới được nửa phút, chiếc xe tải ở dưới kia cuối cùng cũng dừng lại và tắt động cơ. Những người ở trong xe mở cửa bước ra ngoài.
Xuống xe đầu tiên là hai người đàn ông trung niên mặc áo vàng. Họ mở cốp sau xe, khiêng từng thùng giấy và bao đựng đồ ra. Tiếp đó, một chú khác trẻ hơn mặc sơ mi trắng cũng bước xuống xe. Chú ấy duỗi tay vào trong xe, dắt một cô xinh đẹp mặc chiếc váy hoa dài xuống, rồi lại dắt tiếp một đứa trẻ đang ôm quyển sách. Đứa trẻ đó trông cỡ tuổi Phùng Thanh, chỉ là cao hơn cậu một chút.
Phùng Thanh nghĩ rằng có một cặp vợ chồng cùng đứa con trai sắp chuyển vào khu chung cư này.
Vợ chồng kia đang chỉ đạo hai người đàn ông áo vàng khiêng đồ. Còn đứa trẻ thì nhìn sang bên phải, nhìn thấy nửa cái bồn hoa khuất dưới bóng cây liền đi tới, ngồi xuống và tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Sách gì mà đọc chăm chú thế? Dọn đến nhà mới vui như vậy mà cũng không hấp dẫn nổi cậu ấy?
Phùng Thanh nheo mắt nhìn hồi lâu mà vẫn chẳng nhìn ra được là sách gì, chỉ thấy hoa văn trên bìa có vẻ quen mắt.
Cậu đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
Một tia sáng loé lên trong đầu Phùng Thanh. Cậu kéo dài tiếng "ồ", đây là sách giáo khoa tiểu học!
Dù tuần sau mới khai giảng và lúc ấy Phùng Thanh mới chính thức thành học sinh tiểu học nhưng con trai bác Vương ở toà nhà bên cạnh đã học lớp một rồi. Lúc hai người chơi cùng nhau ở sân của khu chung cư, thỉnh thoảng con trai bác Vương sẽ vừa chơi bắn bi vừa ôm quyển sách mà đọc. Đặc biệt khi bác Vương đi tuần tra thì cậu ta đọc càng nghiêm túc. Hoa văn trên bìa sách cũng giống hệt quyển sách của đứa trẻ đang ngồi dưới kia.
Sách này có gì hay ho đâu?
Phùng Thanh từng mượn về lật xem vài trang. Toàn là chữ với phiên âm, chẳng có hình vẽ kể chuyện nào giống sách mẫu giáo. Xem chán ơi là chán.
Lại liếc nhìn đôi vợ chồng đang chỉ huy những người còn lại chuyển đồ bên cạnh xe, Phùng Thanh lắc lắc đầu ra vẻ nhìn thấu được mọi chuyện. Chắc cũng giống con trai bác Vương, giả vờ chăm học trước mặt ba mẹ thôi!
Không biết có phải đứa trẻ kia cảm nhận được có người đang đánh giá mình không.
Lúc Phùng Thanh vừa nghĩ như vậy xong, cậu đưa mắt nhìn lại thì đứa trẻ đó không hề báo trước mà ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu. Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Phùng Thanh liền chột dạ dời ánh nhìn về phía xe tải. Còn chưa kịp quay lại xem đứa trẻ kia có còn nhìn theo cậu nữa không thì Phùng Thanh đã bị cuộc đối thoại ở tầng dưới thu hút.
"Tầng mấy vậy? Trên tầng ba là tính thêm tiền đó." Một chú áo vàng vác hai thùng giấy hỏi.
Cô xinh đẹp mặc váy hoa giơ tay chỉ, tươi cười nói: "Tầng hai, lên xong quẹo trái là đến."
Tầng hai? Quẹo trái?
Chẳng phải ngay bên cạnh nhà mình à? Vậy là hàng xóm mới rồi?
Phùng Thanh quay đầu chạy vù ra cửa chính. Lúc đi qua phòng khách tiện tay vớ lấy cái ghế đẩu, trèo lên trên đó, nhắm một bên mắt dòm qua mắt mèo trên cửa. Cỡ nửa phút sau, cô mặc váy hoa đã dẫn theo hai chú áo vàng đứng trước cửa phòng kế bên, mở cửa và gọi người vào khiêng đồ.
Quả nhiên là hàng xóm mới.
"Con đang nhìn gì đó?" Phía sau vang lên giọng dịu dàng của một người phụ nữ. Phùng Thanh nhảy xuống ghế, vui vẻ chỉ ra ngoài: "Mẹ ơi, nhà bên cạnh có người mới dọn tới!"
"Vậy à?" Lâm Như Thiền cầm khăn lau tay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách "Nhưng hôm nay chắc mẹ không qua chào hỏi được đâu."
"Lại phải ra ngoài nữa hả mẹ?" Phùng Thanh hỏi.
Lâm Như Thiền gật đầu rồi kéo cậu vào bếp. Trên bếp có nồi canh sườn vẫn còn sôi sùng sục nhờ hơi nóng còn sót lại. Bà dặn dò nhẹ nhàng: "Chiều mẹ có việc, tối nay lại trực ca đêm, về trễ lắm. Bữa tối con hâm nóng canh sườn lên ăn tạm được không?"
Phùng Thanh quen rồi, chỉ đáp gọn một tiếng: "Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!