*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trường Phúc sai người nâng thi thể của Xuân Lai đi rồi bước tới trước mặt Ngụy Niên, vươn tay đầy thương cảm: "Ngụy cô nương, đứng lên đi."
Đây đúng là một cô nương bất hạnh.
Trong vòng một ngày bị muội muội ruột tính kế, bị nha hoàn thân cận phản bội đã đủ đáng thương, lại còn gặp phải điện hạ của bọn họ, đúng là quá, quá, quá xui xẻo.
Ngụy Niên chậm rãi ngước mắt nhìn hắn ta.
Trường Phúc chợt hiểu ra, cười vô cùng thân thiện: "Trong biệt viện không có chó săn, vừa rồi điện hạ dọa Ngụy cô nương thôi, thi thể của Xuân Lai sẽ có người tìm chỗ chôn cất."
Ngụy Niên cụp mắt khẽ đáp lại một tiếng. Nàng không quan tâm thi thể Xuân Lai sẽ đi về đâu, chỉ cần biết nó sẽ được xử lý ổn thỏa là được, nếu như bị người tìm thấy nàng sẽ gặp phiền phức.
Ngụy Niên vịn vào cánh tay Trường Phúc chậm rãi đứng dậy, không biết là do quỳ lâu quá hay do sợ quá mà lúc vừa đứng dậy chân nàng lại không còn chút sức nào.
Trường Phúc đã đoán trước điều này, dùng lực đỡ nàng đứng vững, đợi nàng lấy lại chút bình tĩnh, Trường Phúc mới nói: "Ở đây chỉ có đồ cũ của cung nữ, Ngụy cô nương phải chịu ấm ức rồi."
Ngụy Niên khách khí gật đầu cảm ơn.
Đối với nàng chuyện này không tính là ấm ức mà là ban thưởng.
Y phục của cung nữ ở biệt viện của Thái tử, có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của nàng.
Nhưng sau khi Ngụy Niên thay đồ xong đứng ở ngoài vườn hoa, nàng mới đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Nhớ kỹ cái giá của ngày hôm nay."
Câu nói sau cùng của Thái tử còn văng vẳng bên tai. Rõ ràng hắn đang cảnh cáo nàng, nếu nàng còn dám lợi dụng hắn thì lần sau người chết sẽ là nàng.
Thế nhưng hắn lại cho nàng y phục của cung nữ.
Mặc bộ y phục này về, chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ, nếu nàng muốn khiến đám người kia kiêng dè mà tạm thời án binh bất động, vậy thì khó tránh khỏi phải nói dối vài câu, cũng có nghĩa là nàng vẫn phải lợi dụng hắn.
Ngụy Niên cười khổ.
Người này đúng là...
"À úuuuuuuu!"
Vài tiếng sói tru đột nhiên truyền tới.
Ngụy Niên sững sờ.
Hiện tại là ban ngày, tiếng sói lại rất gần...
Dường như nàng nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
Hắn không nuôi chó săn, nhưng hắn nuôi sói!
Cái tên điên này!
Ngụy Niên không dám ở lại lâu, bước như bay ra biệt viện, sợ người kia lại đổi ý, bắt nàng đi làm thức ăn cho sói.
Nàng đột nhiên nghi ngờ những gì Trường Phúc nói.
Khả năng cao là Xuân Lai sẽ vào bụng sói.
Nhưng nàng đã đoán sai, Chử Yến chướng mắt Xuân Lai, vứt cho sói thì ngại sẽ làm bẩn chuồng sói. Có điều đúng là cái xác không được chôn thật, mà là bị ném vào bãi tha ma.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!