Chương 6: (Vô Đề)

Chử Yến hơi nghiêng đầu: "Cô cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn."

Toàn thân Ngụy Niên cứng đờ không dám nhúc nhích.

Hắn cách nàng quá gần.

Gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt, có thể ngửi thấy mùi long tiên hương thoang thoảng trên người hắn.

Nàng đã rất cố gắng kìm nén, nhưng trái tim vẫn đập vừa nhanh vừa loạn.

Không chỉ vì Chử Yến cách nàng quá gần.

Mà là vì hắn có thể đoán ra được việc có người muốn hãm hại nàng từ trong những lời nói nửa thật nửa giả đó, vậy thì có phải ngay từ đầu cũng đã biết rõ là nàng muốn lợi dụng hắn để thoát thân không?

Nếu tên điên này biết nàng lợi dụng hắn, nàng có còn sống nổi không?

Dường như Chử Yến nhận ra suy nghĩ trong lòng Ngụy Niên, đúng lúc lên tiếng hứa hẹn: "Đừng sợ, Cô tha thứ cho ngươi."

Hàng mi đang rung của Ngụy Niên dừng lại trong một giây.

Quả nhiên là hắn biết!

Nàng vô thức mím chặt môi, trước kia nàng chỉ từng nghe tiếng xấu của Thái tử, nhưng chưa từng biết liệu hắn có phong thái quân tử, nhất ngôn cửu đỉnh hay không.

"Yên tâm, Cô nhất ngôn cửu đỉnh."

Giọng điệu của Chử Yến thấp thoáng ý cười.

Ngụy Niên: "..."

Nàng chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên ngừng đập trong một thoáng, sau đó như thể vò đã mẻ chẳng sợ nứt, hít sâu một hơi dưới cái nhìn chăm chú của Chử Yến rồi nhắm mắt lại.

Hắn là yêu quái biết thuật đọc tâm à?!

Hiển nhiên phản ứng của nàng đã lấy lòng Chử Yến, hắn khẽ cười một tiếng rồi lại ngồi xuống, sau đó không nói gì nữa mà chờ đáp án của Ngụy Niên.

Trong khoảng thời gian ngắn, vườn hoa im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cuối cùng Ngụy Niên hơi bình tĩnh lại, cúi người cung kính nói: "Làm phiền Thái tử điện hạ."

Chử Yến hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua một tia thâm trầm.

Rõ ràng nàng đã dao động, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ cơ hội phản kích, là gì có tính toán khác? Hay là nàng biết rất rõ có điều gì đang chờ mình trên đình Hòe Sơn, hoặc là, nàng đang bảo vệ ai?

Chử Yến: "Có cần người của Cô đưa Tề Vân Hàm xuống núi không?"

Ngụy Niên vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn điện hạ."

Trong lòng Chử Yến đã hiểu rõ.

Nàng đang bảo vệ Tề Vân Hàm.

Sát ý chậm rãi rút đi, Chử Yến nâng tay, bốn phía bỗng vang lên tiếng gió mạnh thoảng qua, rồi nhanh chóng trở lại tĩnh lặng.

Trường Phúc liếc nhìn vết máu trên cổ Ngụy Niên, lại nhìn vị điện hạ nhà mình ngồi cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi thử: "Nô tài sai người xử lý vết thương cho Ngụy cô nương nhé?"

Hắn ta hỏi Ngụy Niên, nhưng lại nhìn Chử Yến.

Chử Yến liếc hắn ta một cái, không lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!