"Thương Ngọc."
Giọng nói của thiếu niên vang lên sau lưng, Bùi Lạc An và Ngụy Niên đồng thời quay đầu.
Nhìn thấy người tới, trong mắt Ngụy Niên ánh lên vẻ dịu dàng.
Dưới rừng phong đỏ, thiếu niên từ từ bước đến, hăng hái, chói mắt.
Cố Dung Cẩm đi đến trước mặt hai người, đầu tiên là gật đầu chào hỏi Ngụy Niên, sau đó mới nhìn sang Bùi Lạc An: "Ta tìm ngươi khắp nơi mà không thấy đâu, lập tức đoán chắc là ngươi đang ở đây."
Bùi Lạc An cười khẽ, nói: "Không ai hiểu ta bằng A Dung."
Cố Dung Cẩm hơi nhíu mày, cười như không cười nhìn chằm chằm hắn.
Bùi Lạc An biết ý Cố Dung Cẩm, sắc mặt như thường, nói: "Ngụy cô nương cũng vừa mới đến nơi này."
Cố Dung Cẩm ồ một tiếng, cũng không biết là tin hay không, nhưng ngại cô nương gia da mặt mỏng, y cũng không tiện trêu ghẹo, bèn quay đầu nhìn sang Ngụy Niên rồi cười nói: "Ngụy cô nương c*̃ng thích nơi này sao?"
Vào lúc Cố Dung Cẩm nhìn sang, Ngụy Niên lặng lẽ dịch chuyển ánh mắt, nhất thời không chú ý tới vẻ hứng thú trong mắt Cố Dung Cẩm, đáp: "Phong cảnh nơi đây rất đẹp, tất nhiên là thích, chỉ là ta vừa mới vô tình đi đến đây, có thể đã quấy rầy Bùi công tử."
Bùi Lạc An nghiêng đầu, nho nhã nói: "Chưa từng quấy rầy."
Lông mày Cố Dung Cẩm giật giật, y nhìn về phía Bùi Lạc An bằng ánh mắt mập mờ: "Thật à?"
Sao y lại nhớ là lần trước c*̃ng có một cô nương vô tình đi đến nơi này, Bùi Lạc An còn không thèm lộ mặt; còn có một lần, có cô nương cố ý đi theo Bùi Lạc An đến đây, Bùi Lạc An không nói hai câu đã rời đi.
Cho nên vừa rồi y thấy Bùi Lạc An đứng bên cạnh một cô nương, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt Bùi Lạc An không hề thay đổi, hắn nói: "Nơi này không thuộc về một mình ta, sao có thể nói là quấy rầy?"
Cố Dung Cẩm và Bùi Lạc An làm bạn bè nhiều năm, hiểu nhau rất rõ, trong lòng y biết nếu không phải Bùi Lạc An có thiện cảm với cô nương này thì sao có thể rảnh rỗi thưởng thức cảnh đẹp với người ta ở đây.
Có điều, đương nhiên y sẽ không truy hỏi Bùi Lạc An ngay trước mặt cô nương.
"Nói đúng lắm." Cố Dung Cẩm đè sự hiếu kì trong lòng xuống, chuyển chủ đề: "Sao Ngụy cô nương không đi chơi ném thẻ vào bình rượu với Vân Hàm?"
Y chuyển chủ đề quá nhanh, Ngụy Niên chưa kịp cúi đầu, ánh mắt hai người lập tức chạm nhau.
Trong đôi mắt sáng trong như nước của cô nương chứa đầy sự dịu dàng quá rõ ràng, Cố Dung Cẩm không khỏi ngẩn ra.
Ngụy Niên lại không tự biết, nhìn y rồi mềm giọng nói: "Vừa rồi ta thấy Cố công tử đi hướng bên này nên c*̃ng đến đây."
Nàng vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Cố Dung Cẩm cứng đờ, y ngẩn người mấy giây, sau đó mờ mịt luống cuống nhìn sang Bùi Lạc An.
Vẻ mặt Bùi Lạc An không thay đổi, nhưng ngón tay đang chắp sau lưng lại giật nhẹ.
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc nàng vừa tới nơi này, đúng là giống như đang tìm người.
Hóa ra, người nàng tìm là A Dung.
"Nếu như thế, vậy ta xin cáo từ trước."
Bùi Lạc An đè cảm xúc rung động trong lòng xuống, nhẹ nhàng cáo từ.
"Không phải, Thương Ngọc, ta..."
Cố Dung Cẩm thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này, y nhìn Ngụy Niên, lại quay sang nhìn Bùi Lạc An, trong đôi mắt sáng ngời chứa đầy sự bối rối.
Ngụy Niên thấy vậy tất nhiên là biết bọn họ hiểu lầm, vội nói: "Bùi công tử hiểu lầm, ta tìm Cố công tử là vì muốn hỏi thăm một số chuyện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!