Chương 5: (Vô Đề)

Nói xuôi tai?

Ngụy Niên không biết đối với Chử Yến thì như thế nào mới tính là xuôi tai.

Nhưng nàng khẳng định là hắn sẽ không muốn nghe nàng nói dối, nếu không e rằng nàng sẽ yên nghỉ ở đây cùng con ve xui xẻo kia thật.

Đi từ cây hòe già kia đến đây, trong lòng nàng đã có phần hiểu rõ, những gì xảy ra trước mặt không phải hoa trong gương, trăng trong nước, mà là nàng thật sự quay về thời điểm mọi chuyện còn chưa xảy ra. Lúc này cảm giác đau nhói nơi cần cổ và vị Thái tử chuẩn bị lấy mạng nàng bất cứ lúc nào này cũng khiến nàng càng tin chắc điểm ấy.

Đã thật sự được làm lại một lần, vậy thì đương nhiên nàng phải nắm chặt lấy cơ hội, không thể cứ vậy mà mất mạng ở đây được.

Nhưng nói thật, nàng phải nói thế nào?

Nói nàng đã chết một lần, hồn phách trôi nổi nhiều năm sau đó lại quay về trần thế?

Vậy thì đối với người trong thiên hạ mà nói, người điên không phải Chử Yến, mà là nàng.

Nơi này cũng sẽ trở thành nơi chôn xác của nàng.

Không thể nói dối, cũng không nói thật được.

Trong khoảng thời gian ngắn Ngụy Niên rơi vào im lặng.

Trường Phúc thấy mãi mà nàng chẳng nói gì, lại thấy cổ nàng máu me đầm đìa, lập tức nổi lòng trắc ẩn, thấp giọng nói: "Có phải Ngụy cô nương đi nhầm đường không?"

Trường Phúc có lòng tốt, nhưng lời này lại chẳng khác nào đào một cái bẫy cho Ngụy Niên.

Ở Phụng Kinh có không ít người chưa từng nhìn thấy diện mạo của Thái tử, nhưng không ai không biết vị trí biệt viện ở Hương Sơn của Thái tử. Để đề phòng khách hành hương đi nhầm, hai bên đường trồng đầy cây thường xanh, tỏ vẻ nơi này là vùng cấm, không có Thái tử cho gọi, kẻ tự ý xâm nhập chỉ có một con đường chết.

Cho dù không biết cây thường xanh thì chắc hẳn cũng phải biết cây hòe già trăm tuổi kia, lại không thì, cũng nên biết hai chữ vùng cấm bên cạnh đường nhỏ.

Nếu Ngụy Niên dám nói đi nhầm đường, vậy thì chắc chắn là nói dối.

Nếu nói không phải, vậy thì là cố tình tới đây.

Ngụy Niên bình tĩnh nhìn Trường Phúc một cái, lúc thu tầm mắt lại thì chạm tới ánh mắt vô cùng hứng thú của Thái tử.

Giống như đang nói, xem ngươi định bịa chuyện kiểu gì, bịa không hay thì sẽ g**t ch*t ngươi ngay lập tức.

Ngụy Niên: "..."

Nàng chậm rãi cụp mắt xuống.

Ban đầu nàng chỉ muốn mượn danh nghĩa bái kiến Thái tử, lợi dụng người của Thái tử làm chứng cho nàng. Nàng không muốn gặp Thái tử thật, chỉ cần có người ở biệt viện của Thái tử trông thấy nàng rồi nàng kiếm cớ ở lại đây, bất kể trên đình Hòe Sơn xảy ra chuyện gì, nàng đều có bằng chứng không liên quan.

Vả lại nàng nhớ rõ lời ngỗ tác nói, Tề Vân Hàm bị dao găm đâm xuyên tim, gần như là mất mạng ngay lập tức, mà lúc nàng đến thì nàng ấy còn chưa tắt thở, chứng tỏ Tề Vân Hàm bị hại lúc nàng tới gần đình Hòe Sơn.

Như vậy thì nàng mới phù hợp với thời gian gây án.

Cho nên nếu nàng không xuất hiện thì có lẽ hôm nay Tề Vân Hàm sẽ không chết, mà nguyên nhân nàng không lựa chọn xuống núi là vì không xác định ở nửa đường có người mai phục, ép nàng lên đình Hòe Sơn hay không.

Dù sao đối với những kẻ đó mà nói, hôm nay là khởi đầu của tất cả, bọn họ sẽ không đặt hết chuyện quan trọng như vậy vào một nha hoàn.

Hiện tại đối với nàng, cả Hương Sơn chỉ có nơi này mới an toàn.

Không ai dám bắt cóc nàng ở biệt viện của Thái tử.

Nhưng nàng không ngờ trong biệt viện của Thái tử không có thị vệ và cung nhân trông coi, không ai ngăn cản nàng, thế là nàng biến thành kẻ tự tiện xông vào biệt viện, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Mà ngay trước mặt Thái tử, nếu nàng nói chỉ là đi ngang qua nên đến đây bái kiến... Đừng nói Thái tử, chính bản thân nàng còn chẳng tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!