Chương 49: (Vô Đề)

Cho nên hắn không định lên tiếng, dù sao nàng cũng tới nơi này một mình, cô nam quả nữ đứng chung một chỗ không ổn lắm, nhưng đối phương không định rời đi, nàng đứng lặng tại chỗ một lát, sau đó hơi thất vọng đi tới cạnh cây cầu nhỏ.

Trong hồ dưới cầu nhỏ có nuôi cá, bên cạnh đặt hộp đựng thức ăn cho cá.

Nàng nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu, sau đó nắm chút thức ăn cho cá ném xuống suối.

Cá chép nhanh chóng ngoi đầu lên giành ăn.

Không biết tại sao, lại khiến nàng bật cười.

Nữ tử cười một tiếng, khiến mắt Bùi Lạc An cũng lay động, vô thức, khóe miệng của hắn c*̃ng cong theo.

Có lẽ là cảm nhận được niềm vui thú này, nàng lại tiếp tục thả thức ăn xuống nhiều lần.

Ánh mắt Bùi Lạc An dần trở nên phức tạp, sau một lúc lâu, hắn im lặng thở dài, đứng dậy nhảy xuống tảng đá, đi về hướng nàng.

Hắn nhớ hình như nàng họ Ngụy.

"Ngụy cô nương."

Hắn sợ hù dọa người ta, nên nói rất nhẹ.

Nhưng Ngụy Niên vẫn giật mình hoảng sợ.

Nàng cuống quýt quay đầu lại, thấy một vị công tử nho nhã lịch sự, ngọc thụ lâm phong đang đứng chắp tay sau lưng mình, trên khóe môi hắn còn treo nụ cười nhạt dịu dàng.

Ngụy Niên vội vàng thả thức ăn cho cá trong tay ra, đứng lên muốn hành lễ, thế nhưng nàng đã quên hắn họ gì...

Từ sau khi bọn họ xuất hiện, trong đầu trong mắt nàng chỉ có một mình Cố Dung Cẩm, căn bản không nhớ rõ người trước mặt tên là gì.

Bùi Lạc An nhìn ra sự luống cuống của nàng, tinh tế giơ tay lên: "Ta họ Bùi, tên Lạc An, tự Thương Ngọc."

Ngụy Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, uốn gối đáp lễ: "Ngụy Niên bái kiến Bùi công tử."

Bùi Lạc An cười nhạt gật đầu.

"Ngụy cô nương, canh giờ này hẳn là mới có người cho cá ăn rồi."

Ngụy Niên nghiêng đầu nhìn đám cá chép còn đang giành ăn dưới hồ, không rõ ý của hắn lắm.

Bùi Lạc An bước lên trước mấy bước, dịu dàng nói: "Loại cá này không biết no, phải cho ăn theo định lượng."

Bức tranh tuy đẹp, nhưng nếu hắn không kịp ngăn cản, sợ là cá trong hồ sẽ ăn tới nổ bụng thì mới thôi.

Ngụy Niên hiểu rõ, mặt bỗng đỏ bừng, vội nói: "Xin lỗi, ta không biết..."

"Không sao." Bùi Lạc An nói khẽ: "Chỗ thức ăn này vốn là để cho khách khứa rải cho cá ăn, chỉ là số lần ta tới đây hơi nhiều, mới biết có hạ nhân tới cho ăn theo giờ cố định, dù sao thì không phải ngày nào Phong Lâm uyển cũng có khách."

Ngụy Niên biết hắn cố ý giải vây thay nàng, trong lòng đương nhiên là cảm kích, nói: "Cảm ơn Bùi công tử nhắc nhở."

Bùi Lạc An cười khẽ.

Hắn vô tình nghiêng đầu, sườn mặt xinh đẹp sạch sẽ của cô nương lập tức ánh vào trong mắt, hàng mi dài và cong nhẹ nhàng rung động, gương mặt hơi ửng hồng...

Phi lễ chớ nhìn!

Bùi Lạc An lặng lẽ quay đầu.Cùng lúc đó, Đông cung.

Chử Yến tùy ý ngồi dựa vào ghế, nhìn vài bài văn vừa được đưa tới, đây là bài thi của thí sinh thi Hương năm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!