Chương 48: (Vô Đề)

Tề Vân Hàm dẫn các quý nữ đến vườn hoa ngắm hoa quý xong, lại tiến vào một cái đình.

Đây là một tòa đình bát giác rất lớn, trên bàn đá giữa đình sớm đã bày sẵn điểm tâm trái cây, bên cạnh còn có giá đặt đàn, bên trên có một chiếc cổ cầm.

Trước khi ngồi xuống, Ngụy Niên liếc nhìn cây đàn kia, khi nhìn thấy rõ chữ khắc ở góc đàn, ánh mắt hơi ngưng lại.

'Lưu Dạng.'

Chiếc đàn Lưu Dạng xếp thứ ba trong ngũ đại danh cầm.

Lúc Ngụy Hằng dạy nàng cổ cầm từng nói với nàng, đương thời có năm chiếc cổ cầm tuyệt thế, cây 'Thường Âm' xếp hạng thứ năm đang ở Thẩm gia, chiếc 'Hồng Nguyệt' thứ tư nằm trong tay Hàn lâm học sĩ Thừa chỉ Đỗ Bạch, ba chiếc đàn xếp hạng trước đã lâu không nghe nói tới, trước mắt không biết tung tích.

Hóa ra chiếc 'Lưu Dạng' xếp thứ ba đang ở Tề gia, hôm nay nàng được thấy một lần cũng coi như là mắt có phúc.

Ngụy Niên chưa từng tham gia yến hội kiểu này, lúc này còn chưa biết 'Lưu Dạng' ở đây có ý nghĩa như thế nào.

Mãi đến khi qua thời gian một chén trà, một vị quý nữ hào phóng đứng lên trong sự sùng bái của các quý nữ, ngồi xuống trước cổ cầm.

Lúc này Ngụy Niên mới hiểu hóa ra tiệc ngắm hoa không chỉ là ngắm hoa.

"Tài đánh đàn của Thôi tỷ tỷ đứng đầu kinh thành đấy, hôm nay xem như tai chúng ta có phúc rồi." Tề Vân Hàm nhìn thấy Ngụy Niên ngẩn người một lúc thì hơi nghiêng người, nói khẽ bên tai nàng.

Ánh mắt Ngụy Niên sáng lên, tài đánh đàn đứng đầu một phương kết hợp với danh cầm, vậy thì đúng thật là hiếm khi được nghe.

Nghĩ vậy, nàng ngồi thẳng lưng chăm chú lắng nghe.

Trong lúc đó nàng giả như lơ đãng liếc sang nhìn Ngụy Ngưng.

Trong vòng tròn xã giao của Ngụy Ngưng, tài đánh đàn của nàng ta là nổi bật nhất, bây giờ thấy cao thủ chân chính, không biết tâm trạng nàng ta thế nào.

Quả nhiên, tiếng đàn vừa vang lên, sắc mặt Ngụy Ngưng đã thay đổi.

Ngụy Niên nhếch môi, thu hồi ánh mắt.

Gió thu dần lên, lá phong xào xạc, cùng với tiếng chim hót hoa nở, tiếng nhạc vờn quanh, như tiếng suối chảy róc rách, như tiếng giọt nước đánh lá sen, khiến cho người ta dễ dàng đắm chìm trong đó, lưu luyến không rời.

Ngụy Niên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng gió nhẹ và tiếng đàn du dương bên tai, giờ khắc này, tất cả thù hận trước kia đều tạm thời bị gác lại, trái tim bỗng trở nên yên tĩnh bình yên trước nay chưa từng có.

Một khúc kết thúc, những người đang ngồi lại vẫn như si như say.

Mãi đến khi tiếng vỗ tay giòn giã truyền đến, các quý nữ mới đột nhiên bừng tỉnh.

"Nhạc hay!"

Giọng nói nhiệt liệt hào sảng của thiếu niên vang lên ngay sau đó.

Đám quý nữ đều giật mình, nhao nhao quay đầu lại, thấy có ba vị công tử chẳng biết đã đứng ngoài đình từ lúc nào.

Tiểu lang quân đứng chính giữa mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, vô cùng rực rỡ loá mắt. Công tử áo lam đứng bên phải hắn hào hoa phong nhã, phong thái phi phàm, trên mặt nở nụ cười đúng mực. Vị công tử bên trái kia... cũng là một tiểu công tử tuấn tú hiếm thấy, chỉ là y cười quá xán lạn, thậm chí có vài phần ngốc nghếch, khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng.

Ngụy Niên không cẩn thận quan sát hai vị công tử khác, sau khi tầm mắt của nàng rơi vào trên người tiểu lang quân tôn quý hơn người ở giữa kia thì đã không rời ra nổi.

Vài ngày trước, nàng mới biết tên của y.

Cố Dung Cẩm.

Đệ đệ của nàng.

"Nhị ca ca."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!