Chương 47: (Vô Đề)

Hôm sau trời vừa sáng, lần đầu tiên Ngụy Văn Hồng đích thân tới viện Tố Bách, sau khi thăm hỏi vài câu đơn giản thì lập tức hỏi đề thi, Ngụy Trình lần lượt trả lời, mặt Ngụy Văn Hồng lộ vẻ vui mừng, như một phụ thân hiền từ.

Lúc đó Ngụy Niên c*̃ng có mặt, nàng im lặng đứng một bên nhìn Ngụy Văn Hồng làm bộ làm tịch, đúng lúc đưa ra chủ đề phù hợp giúp đôi phụ tử xa cách này có chuyện để nói tiếp, bầu không khí cũng có vài phần ấm áp.

Nếu như không phải trong lòng ai cũng ôm tâm tư.

Ngụy Văn Hồng không ngồi bao lâu đã rời đi, Ngụy Niên cũng không giữ lại.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, mặc dù nhìn Ngụy Trình đã có tinh thần hơn một chút, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi chưa tan hết, sợ là còn phải nghỉ ngơi một thời gian nữa mới có thể khôi phục.

Lúc đi Ngụy Niên âm thầm quan sát Trọng Hủ, vẻ mặt đối phương vẫn như thường, không nhìn ra điểm nào không ổn.

Tạm thời nàng c*̃ng không tính hỏi tiếp.

Ngày đó đi chợ phía Tây là quyết định nhất thời, người cũng là nàng tự mình chọn, trong tình hình đó người duy nhất có thể giở trò cũng chỉ có Thái tử điện hạ, nhưng Phong Thập Bát thản nhiên ở lại trong viện của nàng, Thái tử không cần phải cài thêm một người vào đây.

Cho nên nàng cho rằng, cho dù thân phận Trọng Hủ khả nghi, cũng không phải sau lưng có chủ nhân nào, mà ở bản thân y.

Đã là chuyện cũ trước kia, chỉ cần không liên quan gì tới nàng, nàng cũng không cần hỏi thăm.

Ngụy Niên vừa trở lại Hạnh Hòa viện, Đông Tẫn đã dâng một cái thiệp mời qua.

"Cô nương, Tề gia cô nương gửi thiệp mời tới, nói là gần đây có được một chậu hoa quý, vào ngày mười ba tháng này có tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa trong phủ, mời cô nương dự tiệc."

Ngụy Niên nghe vậy thì mở thiệp mời ra đọc, sau đó hỏi: "Trực tiếp đưa tới?"

Đông Tẫn: "Là phu nhân vừa phái người đưa tới, tam cô nương c*̃ng nhận được thiệp mời."

Ngụy Niên khẽ nhướng mày.

Kiều thị dám thả nàng tham gia yến tiệc rồi hả?

"Cô nương muốn đi ạ?"

Ngụy Niên đưa thiếp mời cho Đông Tẫn, gật đầu: "Đương nhiên là phải đi."

Xem ra là vở diễn ở thư phòng mấy ngày trước của nàng đã phát huy tác dụng, bây giờ Ngụy gia có kỳ vọng khác đối với nàng, nên tạm thời sẽ không ra tay với nàng.

Chỉ đáng tiếc, nàng vẫn chưa tìm ra người đứng phía sau.

Nghĩ đến đây, nàng hỏi: "Thập Bát ở đây không?"

Đông Tẫn gật đầu, lại lắc đầu: "Vừa mới trở về một chuyến, nói gần đây tam cô nương không có bất cứ động tĩnh gì, đại khái là cảm thấy không phục, cầm mấy miếng điểm tâm rồi lại đi theo dõi."

Ngụy Niên cười khẽ.

Chuyện Thái tử làm khiến nàng vừa lòng nhất, là để Thập Bát ở lại bên cạnh nàng.

Thời gian thoáng chốc đã đến ngày Tề gia tổ chức tiệc ngắm hoa, Ngụy Niên vừa trang điểm xong, Ngụy Ngưng đã tới.

Hôm nay nàng ta mặc váy màu hồng nhạt, thản nhiên đi đến, ngọc bội leng keng, toàn thân tràn đầy hơi thở thiếu nữ dịu dàng ngọt ngào.

Ngụy Niên vô cùng may mắn vì đã từ chối chiếc váy màu hồng phấn mà Đông Tẫn chọn lần trước, nếu không, nàng còn phải thay đồ lần nữa.

Lúc đó cũng không phải vì biết đồ hôm nay Ngụy Ngưng mặc, mà là nàng vừa nhìn thấy bộ váy kia là lại nhớ tới những gì xảy ra với Thái tử đêm đó.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Lúc Ngụy Ngưng trông thấy Ngụy Niên, sắc mặt nháy mắt cứng đờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!