Chương 44: (Vô Đề)

Lúc Ngụy Niên ăn bữa sáng thì rặng mây đỏ trên mặt nàng vẫn chưa tan hết.

Đông Tẫn biết được lý do của việc này là vì Thái tử điện hạ đến thăm lúc đêm khuya từ trong miệng Phong Thập Bát, lúc này nàng ấy mới cắt đứt suy nghĩ muốn mời lang trung.

Trước tiên Đông Tẫn cản nha hoàn lại, bản thân thì vào nhà tìm kiếm trên giường.

Đêm qua biết có thể Thái tử điện hạ sẽ đến, nàng ấy vẫn luôn trông chừng ở gian ngoài, nhưng sau đó không biết thế nào lại mơ màng ngủ thiếp đi, bây giờ nghĩ lại, khả năng cao là do Thái tử làm, từ trước đến nay nàng ấy ngủ không sâu giấc, chỉ cần cô nương khẽ gọi một tiếng là có thể tỉnh lại.

Không có khả năng đêm qua lại vô duyên vô cớ ngủ sâu như vậy.

Cũng may, cuối cùng không thấy vết đỏ mà nàng ấy lo sợ, Đông Tẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù sớm muộn gì cô nương cũng gả vào Đông cung, nhưng được sủng hạnh lúc này cũng không tốt.

Cho dù là thị thiếp, khi vào Đông cung cũng phải nghiệm thân, nếu như lúc đó không phải tấm thân xử nữ, nhẹ thì bị miệt thị coi thường, nặng thì mất hết danh tiếng.

May mà Thái tử điện hạ không làm ẩu.

Ăn xong cơm sáng, suy nghĩ của Ngụy Niên cũng dần bình tĩnh lại.

Nàng chấp bút viết vài chữ lên giấy, thi Hương, xét nhà, Thái tử... rồi nhìn chằm chằm vào chúng suy nghĩ cả buổi sáng, đến trưa mới gọi Đông Tẫn Nguyệt Lan tới trước mặt, căn dặn: "Truyền tin tức đêm qua Thái tử tới đây ra ngoài."

Đông Tẫn Nguyệt Lan đều hoảng sợ thay đổi sắc mặt.

"Cô nương, làm vậy không ổn."

Đông Tẫn vội vàng nói: "Không tốt cho thanh danh của cô nương."

Nguyệt Lan gật đầu theo.

Chuyện này khác với lời đồn 'anh hùng cứu mỹ nhân' lúc trước, nếu người khác biết chuyện hôm qua, cùng lắm Thái tử chỉ mang tiếng phong lưu, nhưng cô nương sẽ mất hết mặt mũi.

Ngụy Niên lập tức giải thích: "Không cần truyền ra ngoài, chỉ cần chủ tử ở tiền viện biết là được."

Lúc này sắc mặt hai nha hoàn mới dịu lại.

Nhưng dù như vậy cũng có nguy hiểm, nếu lan truyền ra ngoài thì làm thế nào cho phải!

Nguyệt Lan không dám mạo muội lên tiếng, nhưng Đông Tẫn lại nói thẳng nỗi lo này ra.

"Yên tâm, bọn họ không dám."

Nụ cười trên môi Ngụy Niên nhạt đi: "Thứ nhất, tỷ muội trong nhà là nhất thể, Ngụy Ngưng còn phải gả ra ngoài, thứ hai, bọn họ không dám đắc tội Thái tử."

Kế hoạch nhiều năm sắp thành công ngay trước mắt, lúc này bọn họ tuyệt đối không dám cành mẹ đẻ cành con, chọc tới Đông cung, đến lúc đó kế hoạch bọn họ toan tính bao nhiêu năm, đều sẽ đổ sông đổ bể.

Cho nên cho dù là liên quan đến thanh danh của Ngụy Ngưng hay là Thái tử, Ngụy Văn Hồng và Kiều thị cũng sẽ đè tin tức này xuống.

Trong lòng Đông Tẫn biết không thuyết phục được nàng, đành phải lĩnh mệnh.

Trước khi đi, Ngụy Niên nhỏ giọng dặn dò nàng ấy vài câu.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Ngụy Niên giống như ngày xưa, tới Tú Linh viện một chuyến.

Đã qua sáu ngày, độc tố hàn cốt tán đã tan, bệnh 'phong hàn' của Ngụy Ngưng cũng đã khỏi.

Nhưng trải qua sáu ngày giày vò không gián đoạn, Ngụy Ngưng hốc hác hơn nhiều, khuôn mặt tái nhợt. Nàng ta tựa trên gối, sắc mặt có phần mơ màng, đến cả hơi sức nói chuyện cũng không có chứ đừng nói đến chuyện đối phó Ngụy Niên.

Ngụy Niên vốn dĩ cũng chỉ đến để ra vẻ thôi, nhưng mỗi lần thấy dáng vẻ bị hàn cốt tán tra tấn của Ngụy Ngưng, trong lòng nàng lại cảm thấy sung sướng, không nhịn được ở lâu thêm một chốc một lát, mãi đến khi Kiều thị mở miệng đuổi người nàng mới rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!