Chương 41: (Vô Đề)

Xe ngựa của Ngụy Niên biến mất nơi đầu đường, những tiếng bàn tán lập tức vang lên khắp nơi.

"Ngụy nhị cô nương? Sao ta thấy nghe hơi quen nhỉ?"

"Ngươi quên à, chuyện xôn xao khắp phố phường mấy ngày trước đó!"

"À! Nhớ rồi! Ngụy nhị cô nương gặp sói ở Hương Sơn, được Thái tử điện hạ cứu!"

"Không chỉ như vậy, Thái tử điện hạ còn tự mình bôi thuốc cho nàng, phái người đưa nàng xuống núi."

"Đúng vậy, Thái tử điện hạ vừa gặp đã yêu Ngụy nhị cô nương!"

"Hả? Không phải nói Thái tử điện hạ không gần nữ sắc à?"

"Loại chuyện này ai nói chính xác được, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trước kia không gần nữ sắc đó là vì chưa gặp được người hợp ý thôi."

"Đúng vậy, vừa rồi Thái tử điện hạ nói chuyện với Ngụy nhị cô nương dịu dàng biết bao, xem ra khả năng cao lời đồn này là thật."

"Nói vậy thì, lần này Ngụy gia trúng mánh rồi."

"Xì… Các ngươi có để ý đến trọng điểm không? Các ngươi không nghe thấy vừa rồi Thái tử điện hạ nói gì nữa à? Xét nhà! Giết người!"

Dứt lời, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt!

Sau đó bộc phát ra tiếng nói hoảng sợ hoàn toàn khác với vừa rồi: "Đúng vậy, xét nhà ai, giết người nào?"

"Ta... Ta nhớ ra rồi, đúng là Thái tử điện hạ nói, xét mấy nhà, giết mấy người..."

"Không phải Thái tử điện hạ mới xuống núi à, làm sao lại..."

"Được rồi được rồi, mau tản ra đi, đây không phải là chuyện chúng ta có thể nghị luận, đừng dẫn lửa thiêu thân!"

"Nói đúng đấy, đi mau, về nhà."

"Ơ này từ từ, ta còn phải đi mua son phấn cho nương tử..."

"Đã đến lúc nào rồi mà còn mua son phấn, mau về nhà trốn trước đã!"

"Đúng đấy, không thấy vị sát thần kia c*̃ng có mặt à, bình thường một người đã khiến người ta hoảng sợ rồi, hôm nay hai vị này cùng nhau hành động, vậy thì tất nhiên là đã xảy ra chuyện lớn!"

"... Thôi, thôi được rồi."

Không bao lâu, trên con đường này đã không còn một ai, ngay cả những quầy hàng nhỏ cũng nghe tiếng mà chạy. Sau đó, mỗi nơi mà loan giá của Thái tử đi qua đều như ác thần giáng thế, ngay cả con chó cũng không dám ra ngoài.

Mà bản thân Thái tử thì không thèm để ý điều này, thậm chí hắn còn nghiên cứu thảo luận với Tống Hoài, xem giữa hai người, ai mới là kẻ có danh tiếng đáng sợ hơn, có thể khiến trẻ con đêm khuya không dám khóc, giống như đây là chuyện rất quang vinh vậy.

Loan giá dừng trước Trương phủ đầu tiên.

Người giữ cửa của Trương phủ thấy quy mô này, hoảng sợ hai chân phát run vừa lăn vừa bò vào phủ bẩm báo, chẳng bao lâu sau, người Trương gia đã bước chân vội vàng, sắc mặt sợ hãi ra đón. Lúc đó, Chử Yến đã chắp tay bước vào trong viện.

"Thái tử điện hạ giá lâm, thần không tiếp đón từ xa, xin điện hạ thứ tội." Trương đại nhân dẫn cả đám người đã thất kinh quỳ trên mặt đất.

Chử Yến từ trên cao nhìn xuống, liếc một vòng, lạnh nhạt nói: "Không tới đủ à?"

Trương đại nhân sững sờ, cũng không dám quay đầu nhìn, chỉ sai hạ nhân: "Mau đi gọi người."

Vài hạ nhân vội vàng đi hậu viện.

Trương đại nhân nhân cơ hội cả gan hỏi một câu: "Không biết hôm nay điện hạ giá lâm, là có ý chỉ gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!