Ngụy Niên quay về viện Hạnh Hòa, khí thế ác liệt trên người vẫn chưa tiêu tan.
Nguyệt Lan thấy vậy thì hạ giọng bẩm báo: "Cô nương, đã tặng canh tới các viện xong rồi ạ."
Ngụy Niên lạnh nhạt ừ một tiếng, đi vài bước mới nói: "Sau này cách hai ngày đưa một lần."
Nguyệt Lan: "Vâng."
Đông Tẫn đang muốn đi theo Ngụy Niên vào nhà, từ bên cạnh bỗng duỗi ra một bàn tay kéo nàng ấy một cái, chờ nàng ấy đứng vững thì nghe thấy Phong Thập Bát nhỏ giọng hỏi: "Cô nương sao thế?"
Đông Tẫn trầm mặt lắc đầu.
Suy cho cùng Phong Thập Bát vẫn là người của Thái tử, những chuyện này nếu không có cô nương đồng ý, tất nhiên nàng ấy sẽ không nói.
Đúng lúc này, lại nghe thấy giọng Ngụy Niên truyền tới: "Thập Bát ở bên ngoài à?"
Đông Tẫn bèn dẫn Phong Thập Bát vào phòng ngủ.
"Cô nương, có Thập Bát." Phong Thập Bát nói.
Ngụy Niên ngồi trên giường, nhìn nàng ấy một lúc lâu rồi hỏi: "Có loại độc nào có thể khiến người ta cảm thấy như ngâm mình trong nước, lạnh buốt thấu xương không?"
Nàng hoàn toàn không biết gì về thuốc độc, nhưng nỗi hận trong lòng khó tan, vô cùng cần phát tiết, mới có câu hỏi này. Lúc hỏi ra lời nàng cũng không ôm hy vọng gì, lại thấy Phong Thập Bát gật đầu: "Có chứ, hàn cốt tán, người trúng độc sẽ thấy như rơi vào hầm băng, toàn thân đau đớn không muốn sống, loại độc này khám bệnh sẽ không nhìn ra, chỉ hiện ra mạch tượng bị phong hàn."
Ngụy Niên ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng lên: "Có mua được không?"
Phong Thập Bát lắc đầu: "Bên ngoài không mua được."
Bả vai Ngụy Niên chậm rãi sụp xuống.
"Nhưng ta có."
Ngụy Niên vui mừng, ngước mắt nhìn về phía Phong Thập Bát, người sau nháy mắt với nàng mấy cái, nói: "Đây là đồ mới nhất mà Tống đại nhân nghiên cứu ra, dùng để thẩm vấn phạm nhân, trước đó vài ngày ta mới đi mua."
Nói xong nàng ấy tìm tòi trên người một trận, lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, đưa cho Ngụy Niên: "Loại độc này tuyệt đối không mua được ở bên ngoài, hai mươi lượng bạc, không lừa già dối trẻ."
Ngụy Niên nhìn chằm chằm vào cái bình sứ nhỏ màu trắng, không hề suy nghĩ: "Đông Tẫn, trả tiền."
Từ trước đến nay Đông Tẫn quản tiền rất chặt, lần này lại không nói tiếng nào đã đi lấy tiền, Phong Thập Bát còn đang nghi hoặc, lại nghe Ngụy Niên nói: "Nếu như mời Thập Bát đi hạ độc, cần bao nhiêu bạc?"
Phong Thập Bát sững sờ: "Hạ độc ai?"
Sâu trong mắt Ngụy Niên hiện lên tia sáng lạnh: "Ngụy Ngưng."
Phong Thập Bát cảm thấy kinh ngạc.
Đó không phải là muội muội ruột của cô nương à?
Nhưng rồi nàng ấy ngay lập tức nhớ tới chuyện ở đình Hương Sơn, cũng không kinh ngạc lắm.
Có điều...
Phong Thập Bát rất là tò mò, tiến lên trước hỏi: "Cô nương, ta có thể hỏi nguyên do không?"
Ngụy Niên do dự một chớp mắt, nhìn về phía Đông Tẫn.
Đông Tẫn nhận được ám chỉ, đơn giản nói rõ ngọn nguồn.
Nghe xong, nụ cười trên môi Phong Thập Bát lập tức tan biến, nàng ấy bỗng dưng đứng dậy đi ra ngoài, tà áo khẽ bay theo cơn gió nhẹ: "Vụ mua bán này không cần tiền!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!