Cuối con đường nhỏ là một rừng trúc, sâu trong rừng trúc là biệt viện Đông cung ở Hương Sơn.
Tháng Chín hàng năm, Chử Yến đều sẽ tới nơi này ở một tháng, đây là chuyện mà toàn Phụng Kinh đều biết.
Khói xanh lượn lờ dâng lên, tản ra mùi đàn hương có công hiệu tĩnh tâm an giấc, nhưng đối với người đang nằm trên giường lại không có tác dụng cho lắm.
Nửa mái tóc đen của người kia được buộc lại bằng một sợi dây đỏ, nửa còn lại trải đầy trên lớp áo bào rộng màu đỏ đen đan xen. Trên tay áo thêu hình chim phượng mạ vàng, những ngón tay thon dài tùy ý chống bên trán, toát ra vẻ lười nhác ngông cuồng nhưng vẫn cao quý hơn người. So với khí thế mạnh mẽ áp đảo khiến người khác không thể bỏ qua của hắn, dung mạo của hắn cũng không hề thua kém, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, đến mức họa sĩ xuất sắc nhất thế gian cũng không miêu tả ra được thần thái trong đó.
Đây cũng là người có khuôn mặt được công nhận là đẹp nhất trên toàn đại lục, Thái tử Bắc Lãng, Chử Yến.
Nhưng ở đất Bắc Lãng, nhất là ở Phụng Kinh, không ai dám can đảm bàn luận về dung mạo của vị Thái tử này của bọn họ trước mặt mọi người, bởi vì ai cũng biết, tính tình Đông cung không tốt.
Cũng giống như việc mọi người đều biết, mấy chữ tính tình không tốt này, rõ ràng là đang khen hắn.
Nếu phải hình dung về Đông cung một cách tỉ mỉ, đó là tàn bạo thích giết chóc, vui giận thất thường, điên cuồng ngông nghênh, làm việc tùy tiện, tất cả đều dựa theo tâm trạng cảm xúc.
Nếu nói đơn giản một chút, vậy thì chỉ hai chữ, kẻ điên.
Đương nhiên, họ cũng chỉ dám tự đóng cửa lại nhỏ giọng nói những lời này, nếu là rơi vào tai Đông cung, vậy thì họ cũng cách ngày gặp Diêm Vương không xa.
Lúc này hiển nhiên tâm trạng của kẻ điên đó... À không, tâm trạng của Thái tử không tốt, sớm từ lúc thái giám hầu cận trông thấy hắn cau mày thì đã nhanh nhẹn đuổi hết cung nhân ra ngoài, sợ có ai không có mắt đi vào tìm đường chết, lại khiến biệt viện dính máu tươi.
Rửa sạch rất phiền phức.
Thái giám hầu cận nơm nớp lo sợ đứng một bên, thở mạnh cũng không dám, nhưng lông mày Thái tử không chỉ không dãn ra mà còn nhíu chặt hơn mấy phần. Hắn ta không nhịn được lặng lẽ thở dài, hôm nay điện hạ lại không ngủ được...
"Cô nương, ngươi không thể đi nữa!"
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, thái giám vội vã quay đầu, quả nhiên thấy Thái tử đã mở mắt.
Trong mắt nhuốm đầy sát khí lạnh lẽo.
Thái giám hầu cận Trường Phúc: "..."
Sắc mặt hắn ta trầm xuống, tốt lắm, hôm nay lại phải thấy máu rồi.
"Điện hạ, để nô tài ra xem." Trường Phúc vội vàng cung kính xin chỉ thị.
Nhưng hắn ta vừa nói xong thì Chử Yến đã đứng dậy, chờ đến lúc Trường Phúc kịp phản ứng thì người ấy đã túm lấy một thanh kiếm dài, đằng đằng sát khí đi ra: "Cô tự đi giết."
Trường Phúc: "..."
Trường Phúc giật mình một cái, nhanh chân đuổi theo.
Ý của hắn ta không phải là đi giết người a a a!
Sau khi Ngụy Niên bước vào vườn hoa thì có hơi bất ngờ.
Trong biệt viện của Thái tử không chỉ không có thị vệ, ngay cả cung nhân cũng không thấy, im ắng giống như không có người ở.
Nàng híp mắt lại, chẳng lẽ, hôm nay Thái tử không ở biệt viện?
Ngụy Niên âm thầm quan sát xung quanh, rừng trúc vờn quanh, suối nước róc rách, gấm hoa rực rỡ, vẫn có thể coi là một nơi thế ngoại đào nguyên, nhưng, quá yên tĩnh.
Ngay cả tiếng ve kêu chim hót cũng không có.
So sánh ra thì, âm thanh bên tai thực sự khiến cho người chán ghét.
Ngụy Niên nhíu mày lạnh lùng nhìn về phía Xuân Lai, lời trách cứ còn chưa kịp nói ra, từ nơi cuối vườn hoa đã có một người vẻ mặt u ám cầm kiếm bước nhanh về phía nàng. Không khí lặng lẽ yên bình lập tức tan thành mây khói, đi kèm theo đó là sát khí quá mức nồng đậm, ép người không thở nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!