Chương 39: (Vô Đề)

Sau khi Tống Hoài đi, Ngụy Niên vẫn luôn nghĩ câu cuối cùng mà y nói có ý gì.

Cuối tháng Thái tử xuống núi, có liên quan gì tới nàng? Cần gì phải cố ý báo cho nàng biết?

Ngụy Niên nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra đáp án, lại nhớ tới một chuyện khác sẽ diễn ra vào cuối tháng.

Kỳ thi Hương năm nay sẽ xảy ra một chuyện lớn, một ngày trước kỳ thi đề thi bị lộ, bệ hạ giận dữ ra lệnh tra rõ việc này đến cùng, lần lượt liên lụy tới mấy vị công thần khai quốc, triều đình trải qua một lần thay máu, ngay cả kỳ thi Hương cũng kéo dài thời hạn đến tháng mười.

Kiếp trước, Ngụy Trình cầu xin thay nàng rồi chết vào tháng chín, chưa thể tiến vào trường thi, nếu không bằng tài trí của Ngụy Trình, hẳn có thể...

Không đúng!

Có cái gì chợt lóe lên trong đầu, sắc mặt Ngụy Niên trắng bệch, nắm chặt khăn thêu trong tay.

Kiều thị coi Ngụy Hằng như của báu, với tính nết của bà ta, tuyệt đối sẽ không cho phép có người trở thành mối uy h**p đối với Ngụy Hằng, sao lại mặc kệ Ngụy Trình trở nên nổi bật!

Toàn thân Ngụy Niên bỗng dưng toát mồ hôi lạnh.

Cái chết của Ngụy Trình, e là căn bản không phải vì cầu xin giúp nàng, mà là thi Hương!

Cầu xin giúp nàng, chịu gia pháp, đêm khuya bị thương đi ngang qua hồ, cho Kiều thị một cơ hội vô cùng tốt để ra tay!

Ngụy Niên đứng bật dậy gọi Đông Tẫn, vội vàng đi ra ngoài.

Hiện tại chỉ còn cách thi Hương sáu ngày!

Ngụy Trình gặp nguy hiểm!

Hôm nay mặt trời chói chang, Phong Thập Bát bị phạt đứng tấn trong viện, Nguyệt Lan canh chừng bên cạnh nàng ấy, dựa theo yêu cầu của nàng ấy, lúc thì lau mồ hôi giúp nàng ấy, lúc thì yên lặng bón cho nàng ấy một quả nho, đãi ngộ như này, không hề có dáng vẻ bị phạt.

Thấy Ngụy Niên đi ra, Nguyệt Lan lập tức tiến lên đón: "Cô nương."

Ngụy Niên nhìn về phía Phong Thập Bát: "Còn chưa tới canh giờ?"

Phong Thập Bát vô cùng đáng thương bĩu môi: "Còn một nén nhang."

Tống Hoài xử phạt, Ngụy Niên cũng không tiện nhúng tay, bèn nói: "Được, ta tới viện Ngô di nương một chuyến, nửa canh giờ sau, ngươi làm theo lời ta dặn hôm qua, lần lượt đi tặng canh."

Giết người chẳng qua chỉ là nhát dao đâm vào tim, nàng muốn lấy được toàn bộ lòng tin của bọn họ trước, rồi lại phá hủy nó!

Ngay cả kiểu chết nàng cũng nghĩ kỹ rồi, chính là loại mà bọn họ từng lựa chọn cho nàng, lăng trì.

Nguyệt Lan đáp: "Vâng."

Ngày trước mỗi cuối tháng Ngụy Niên đều sẽ giấu diếm Kiều thị đưa bạc cho Ngô di nương, bây giờ trong viện đều là người mình, cũng thuận tiện hơn nhiều.

Mặc dù chuyện tới bây giờ nàng cũng không cho rằng Kiều thị hoàn toàn không biết rõ tình hình, hoặc có lẽ là có ai đang che giấu giúp nàng, chẳng qua mặc kệ là khả năng nào, đều có lợi cho việc nàng đi gặp Ngụy Trình vào lúc này.

Ít nhất, sẽ không có vẻ đường đột.

Viện Phù Hương nằm ở phía Bắc viện Hạnh Hòa, ở giữa cách viện Ngọc Đình của lục cô nương Ngụy Uyển, đi tiếp lên phía trước là hồ nước ở nội viện, đi qua hồ nước, mới là viện Tố Bách của Ngụy Trình.

Ngô di nương tính tình lãnh đạm, không tranh không đoạt, lâu nay đều yên lặng ở trong viện Phù Hương viện, rất ít khi bước chân ra ngoài, trong viện cũng chỉ có lác đác vài hạ nhân. Xưa nay ngoài tỷ đệ Ngụy Niên và Ngụy Trình, gần như không có người đến thăm.

Về phần Ngụy Văn Hồng, một tháng đến một lần đã tính là nhiều.

Viện Phù Hương không lớn, được cái thanh nhã, dẫu cuộc sống có phần đơn sơ nhưng lại thích hợp để tĩnh tâm dưỡng thân.

Lúc Ngụy Niên đi vào, Vân Hà cô cô bên cạnh Ngô di nương vừa lúc ở trong viện, sau khi nhìn thấy nàng thì vội vàng nghênh đón, thân thiết lại không quên cung kính hành lễ: "Nô tỳ bái kiến nhị cô nương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!