Ngụy Niên ngẩn người, mới đuổi kịp tư duy của Phong Thập Bát: "Trộm... đầu bếp?"
Phong Thập Bát nháy mắt mấy cái: "Ừ ừ ừ."
"Dùng một đêm lại trả về."
Ngụy Niên: "..."
Nàng lẳng lặng nhìn về phía Phong Thập Bát: "Ta không dám, ngươi muốn ăn không thể đổ tội lên đầu ta."
Phong Thập Bát bị nhìn thấu: "... Cô nương nói vậy là khách sáo rồi, vừa rồi không phải chúng ta đã đạt thành nhận thức hợp tác chung sao? Huống hồ, không phải loại việc vui này nên làm một bàn thức ăn ngon để chúc mừng một chút à?"
Ngụy Niên lắc đầu như trống bỏi: "Ta không cần chúc mừng kiểu này lắm."
Đây không phải chúc mừng, đây là muốn tiễn nàng đi!
Nàng điên rồi mới dám đi trộm đầu bếp của Thái tử!
Không đúng, điên rồi cũng không dám!
"Nếu ngươi muốn ăn cái gì, ta bảo Đông Tẫn đi ra ngoài mua?" Ngụy Niên: "Hoặc là, ta đưa tiền cho ngươi, tự ngươi đi chọn?"
Phong Thập Bát bẹp miệng, không tình nguyện buông tay: "Thôi được rồi, ta ăn khỏe lắm, muốn mười lượng."
Dù sao sớm muộn gì cô nương cũng thành nữ chủ nhân của nàng ấy, nuôi nàng trước không quá đáng đâu đúng không?
Ngụy Niên kinh ngạc vì công phu sư tử ngoạm của nàng ấy, nhưng vẫn nói: "Được, ngươi bảo Đông Tẫn đưa cho."
Đông Tẫn vừa lúc vào nhà, nghe thấy lời này thì tiện mồm nói: "Cô nương muốn cái gì?"
Không đợi Ngụy Niên trả lời, Phong Thập Bát lập tức nói: "Bạc, mười lượng."
Đông Tẫn nói ồ, vội vàng lấy mười lượng bạc ra giao cho Phong Thập Bát, thấy số lượng không nhỏ, lắm miệng hỏi một câu: "Phong cô nương đi làm gì à?"
Phong Thập Bát vẫn còn nhớ vụ trộm đầu bếp của Thái tử, thuận miệng tới câu: "Trộm người."
Đông Tẫn khiếp sợ đứng ở tại chỗ nửa ngày vẫn không ngậm miệng được.
Ngụy Niên đang chuẩn bị cất đạn tín hiệu, bị lời này làm kinh hãi giật mình, đạn tín hiệu rời tay rơi xuống.
"Cẩn thận!"
Phong Thập Bát mắt sắc nhìn thấy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhào người qua nhưng vẫn chậm một bước, không đỡ được.
Sau khi đạn tín hiệu rơi xuống, phát ra một tiếng "biu" rồi b*n r* một tia sáng đỏ, bay thẳng ra ngoài cửa.
Ngụy Niên và Đông Tẫn bị sự cố bất ngờ này làm hoảng sợ, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Phong Thập Bát!"
Cơ thể Phong Thập Bát lung lay, vừa kêu một tiếng xong đời vừa đi ra ngoài, đi vài bước lại quay người nói với Ngụy Niên: "Ta quên nói với cô nương, cái này không được để rơi, ném một cái là lập tức khởi động."
Ngụy Niên nhìn sang Phong Thập Bát, sắc mặt không hề thay đổi: "..."
May mà lúc rơi xuống nó quay ra bên ngoài, nếu là quay vào trong, sợ là sẽ thắp sáng cả phòng nàng!
Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên hơi cảm thông tính tình cọc cằn của Chử Yến.
Một người đã có thể gây chuyện như vậy, mười chín người thì sớm muộn gì nàng cũng điên!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!