Ngụy Hằng sững sờ: "Mất trộm?"
Tên trộm nào dám đến phủ Hộ bộ Thị lang trộm đồ? Vả lại sao chỉ có viện Hạnh Hòa bị mất trộm?
Không biết tại sao, hắn ta đột nhiên nhớ tới hình ảnh Ngụy Niên từng khóc lóc kể lể trước mặt hắn ta, trong lòng nảy lên một dự cảm không tốt, hắn ta đang muốn nói đi qua nhìn xem, đã thấy một đám hạ nhân vây quanh Ngụy Niên đi tới.
Sắc mặt Kiều thị chợt thay đổi, nhìn về phía Lưu ma ma.
Lưu ma ma trầm mặt lắc đầu với Kiều thị.
Bà ta cũng muốn cản, nhưng nhị cô nương thật sự bị dọa không nhẹ, khóc lóc đòi gặp mẫu thân, có mặt nhiều người như vậy, còn có tai mắt của Thái tử điện hạ, bà ta không thể quá cứng rắn, chỉ có thể dẫn người tới trước.
Kiều thị còn chưa có phản ứng gì, Ngụy Ngưng đã chạy nhanh lên trước, kéo tay Ngụy Niên lo lắng nói: "Nhị tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
Ngụy Hằng c*̃ng bước nhanh tới.
Ngụy Niên không nói, nước mắt đọng trên hốc mắt, cố nén không cho nó rơi xuống.
Nàng mím môi nhìn về phía Kiều thị, trong mắt đều là sự ỷ lại của nữ nhi đối với mẫu thân.
Ngụy Ngưng bị xem nhẹ mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi, dịu giọng nói: "Chắc là nhị tỷ tỷ sợ lắm, không bằng nhị tỷ tỷ tới viện của ta trước nhé."
Nước mắt trong mắt Ngụy Niên chợt rơi xuống, bước chân nàng càng thêm vội vàng, trong giọng cũng có vài phần nghẹn ngào: "Mẫu thân."
Lúc này đã có rất nhiều hạ nhân tập trung ở trong viện, thấy vậy đều cảm thấy không đành lòng.
Nhị cô nương thật sự bị dọa sợ, ngày thường có đoan trang đến mấy thì loại thời điểm này nữ nhi vẫn ỷ lại mẫu thân.
Vô tình hay cố ý, tất cả mọi người nhìn về phía Kiều thị.
Biểu cảm trên mặt Kiều thị thay đổi liên tục, cuối cùng biến thành vẻ mặt hiền hòa, bà ta đi xuống bậc thang đón Ngụy Niên: "Mẫu thân ở đây, đừng sợ."
Dường như Ngụy Niên cũng không nhịn được nữa, lập tức nhào vào trong lòng Kiều thị, nức nở nói: "Mẫu thân, con sợ lắm."
Cơ thể Kiều thị chợt cứng lại, nhưng đã nhanh chóng khôi phục như thường, vỗ nhẹ vào lưng Ngụy Niên: "Không sao, đừng sợ, có phụ thân mẫu thân ở đây rồi."
Ngụy Niên ôm Kiều thị không chịu buông tay, Kiều thị ngại có hạ nhân và tai mắt của Thái tử ở đây, từ đầu đến cuối trên mặt đều giữ nụ cười hiền hoà, có khi còn nhẹ giọng an ủi nàng vài câu.
Hạ nhân thấy tình cảnh này thì không khỏi nói thầm, cho dù nhị cô nương không được thương yêu bằng tam cô nương, nhưng suy cho cùng cũng là con ruột của phu nhân, phu nhân vẫn sẽ đau lòng.
Nhưng bọn họ lại không biết, phía sau hình ảnh nhìn như ấm áp này ẩn chứa bao nhiêu sóng ngầm.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Ngụy Văn Hồng trầm giọng hỏi.
Ngụy Niên đã bị dọa sợ, lời nói không còn trật tự, đành để Đông Tẫn trả lời: "Bẩm gia chủ, phu nhân, nửa khắc đồng hồ trước, nô tỳ bị tiếng ồn ào làm tỉnh giấc, nhìn ra ngoài thì thấy trong viện có bóng người lắc lư, bị hoảng sợ nên vội vàng vào trong phòng gọi cô nương. Nhưng ai biết nô tỳ vào đến trong phòng, đã thấy tất cả vật trang trí đều không cánh mà bay, nô tỳ vội vàng gọi cô nương dậy, lại hô người đến, sau khi kiểm tra một lượt thì phát hiện trong viện bị mất không ít thứ.
Tên trộm kia... gần như dọn sạch viện Hạnh Hòa, may mà đồ mới mua hôm qua đã cất vào kho, kẻ trộm không tìm được."
Đông Tẫn dứt lời, lại nhìn sang Ngụy Niên đang nước mắt lưng tròng rúc vào lòng Kiều thị, lo lắng nói: "Tên trộm này thần không biết quỷ không hay vào nhà trộm nhiều đồ như vậy, cô nương bị dọa đến mất hồn mất vía, người không kìm được bật khóc muốn gặp phu nhân."
Dứt lời, xung quanh thoáng chốc yên tĩnh.
Loại tình huống này, cho dù ai gặp đều phải sợ chết khiếp, cũng không trách nhị cô nương xưa nay bình tĩnh cũng kinh hoảng như thế.
Ngụy Hằng bất ngờ nói: "Sao chỉ có viện Hạnh Hòa mất trộm?"
Hắn ta luôn cảm thấy dường như chuyện này không đơn giản như vậy.
Đông Tẫn bất lực lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!