Gần xế chiều ngày thứ hai Phong Thập Bát mới về tới viện Hạnh Hòa, mặt mũi bầm dập, đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng ấy uể oải chắp tay với Ngụy Niên: "Cô nương, ta về rồi."
Ngụy Niên vội vàng ra hiệu cho Đông Tẫn đỡ nàng ấy: "Sao lại thế này?"
Phong Thập Bát khẽ thở dài, được Đông Tẫn đỡ ngồi xuống, mới vừa buồn vừa sợ vươn một ngón tay: "Một trăm vòng."
Ngụy Niên: "Cái gì?"
"Vốn dĩ buổi trưa ta đã có thể về rồi, nhưng sau đó lại đánh một trận, đấy, vất vả lắm mới chịu phạt xong, lại chọc giận điện hạ, lần này thì không được bỏ qua dễ dàng nữa rồi, hơn một trăm người, chạy quanh thao trường một trăm vòng, ta sắp hẹo rồi." Phong Thập Bát nằm nhoài ra ghế nhìn về phía Ngụy Niên, vô cùng đáng thương nói: "Cô nương ơi, có gì ăn không, ta vừa đói vừa mệt vừa buồn ngủ, sắp xỉu rồi."
Ngụy Niên bị dáng vẻ của nàng ấy chọc cười, kêu Nguyệt Lan đi phòng bếp bảo hạ nhân đưa thức ăn đến, lại thuận miệng hỏi: "Sao lại đánh nhau?"
Nhắc tới chuyện này Phong Thập Bát lập tức hào hứng, hơi ngồi dậy, nói: "Chuyện chép sách vốn chỉ có Phong Thập Cửu bị bắt, mười bảy người khác đều là bị Tống đại nhân bắt được, bọn họ giận mà không dám nói gì, vẫn là Phong Thập Cửu quyết đoán, tố cáo ngay trước mặt điện hạ, nói thị vệ c*̃ng tham dự."
Ngụy Niên nghe vậy thì sửng sốt, phía sau chuyện này còn có uẩn khúc như vậy?
"Thế là, thị vệ và Phong Thập Cửu kết thù, chân trước mới chép phạt xong chân sau đã đi gây sự với Phong Thập Cửu. Phong Thập Cửu nhỏ tuổi nhất, thường ngày chúng ta đều rất bảo vệ hắn, sao có thể trơ mắt nhìn thị vệ ỷ đông h**p yếu." Phong Thập Bát nhún vai: "Đấy, vậy là đánh nhau."
Ngụy Niên: "..."
Nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì mới phải, chẳng qua lúc này nàng tin tưởng lời Tô Cấm nói, quả nhiên Thái tử đối xử với người của mình rất khoan dung, bằng không thì bọn họ nào dám kéo bè kéo lũ đánh nhau ở biệt viện.
Có điều…
"Hơn một trăm người?"
Không phải lần này chỉ có ba mươi người chép sách thôi à?
Phong Thập Bát nhíu mày, ra vẻ oai phong: "Chỉ bằng mười một thằng nhãi kia sao mà đánh thắng chúng ta được, một mình ta đã có thể đánh gục bọn họ, đương nhiên là bọn họ phải tìm giúp đỡ rồi, đánh hăng quá, thế là ào hết lên như ong vỡ tổ, nhưng nhiều người thì sao chứ, cuối cùng còn không phải vẫn không chơi lại chúng ta."
Đông Tẫn: "..."
Ngụy Niên: "..."
Nếu không ngươi soi gương nhìn mình trước đi rồi nói?
Phong Thập Bát như thể đã đoán được ý của các nàng, hất cằm nói: "Chúng ta đánh nhau có quy củ, không thể sử dụng nội lực, đều là vật lộn tay chân, bằng không thì đám gà con yếu ớt kia sao có thể làm ta bị thương, một chưởng của ta đã có thể đánh bay bọn họ rồi!"
Chủ tớ hai người liếc nhau, nhất thời không nói gì.
"Ơ hai người đừng không tin nhé, không thì ta thể hiện cho hai người xem ..."
Đông Tẫn nhanh tay kéo nàng ấy về chỗ ngồi, nói: "Nữ hiệp nữ hiệp, tin, chúng ta tin mà!"
"Hít, a đau đau đau, tiểu Đông Đông ngươi muốn mưu sát à." Phong Thập Bát nhe răng trợn mắt ôm cánh tay hô.
Đông Tẫn hoảng sợ vội vàng buông nàng ấy ra: "Trên người c*̃ng có vết thương à?"
"Chứ còn gì nữa?" Khuôn mặt đủ mọi màu sắc của Phong Thập Bát nhăn rúm lại, thở phì phò nói: "Đám nam nhân thô lỗ kia, tốt xấu gì ta cũng là tiểu cô nương, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả! Đáng đời bọn họ không lấy được nương tử!"
Đông Tẫn: "..."
Nhưng mà tiểu cô nương ơi, mới vừa rồi ngươi còn nói muốn đánh bay người ta đấy.
Ngụy Niên biết mình không nên cười vào lúc này, nhưng tiểu cô nương này thật sự quá đáng yêu, nàng không nhịn được mím môi nhịn cười, mới miễn cưỡng nghiêm trang phụ họa: "Đúng, Thập Bát cô nương nói rất đúng, bọn họ thực sự không nên ra tay với tiểu cô nương."
"Bôi thuốc chưa?"
Lúc này Phong Thập Bát mới hài lòng ngồi xuống: "Tô Cấm tỷ tỷ đã bôi thuốc cho ta rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!