Chương 35: (Vô Đề)

"Hôm đó ta và Ngưng Nhi đợi rất lâu cũng không thấy Ngụy nhị cô nương, sau đó mới biết là Ngụy nhị cô nương gặp phải sói, chắc là Ngụy nhị cô nương sợ lắm."

Sau khi trò chuyện đơn giản, Tề Vân Hàm nhắc tới chuyện ở chùa Hương Sơn, trong giọng nói có vài phần lo lắng.

Ngụy Niên đang muốn chuyển chủ đề sang chuyện này thì Tề Vân Hàm đã chủ động nhắc tới, tất nhiên là nàng mong còn chẳng được, lập tức trầm mặt thở dài: "Lúc đó tình huống nguy cấp, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ, may mà có Thái tử điện hạ cứu giúp, nếu không..."

"Đúng vậy, thật là may mắn." Tề Vân Hàm nghĩ lại mà sợ, vỗ vỗ ngực: "May mà Thái tử điện hạ ở biệt viện."

Nói đến đây dường như nàng ấy nhớ ra gì đó, nhìn hai nha hoàn sau lưng Ngụy Niên, nàng ấy nghe nói hôm đó nha hoàn hầu cận của Ngụy Niên đã bị sói cắn chết, nhưng nàng ấy không dám tùy tiện nhắc tới chuyện này, sợ sẽ khiến nàng buồn lòng.

Ngụy Niên lại hiểu ý của nàng ấy, nhẹ nhàng cười nói: "Đều đã qua rồi."

Tề Vân Hàm vội vàng gật đầu: "Ừ, đều qua rồi."

Ngụy Niên cúi đầu uống trà, lúc ngẩng mặt lên thì trên mặt có chút do dự, sau khi đắn đo một hồi, nàng hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi: "Hôm đó Tề cô nương có nhìn thấy người nào khả nghi không?"

Tề Vân Hàm mờ mịt lắc đầu: "Không."

Ngụy Niên ngồi thẳng người ra chiều ngẫm nghĩ, không hỏi tiếp nữa.

Từ nhỏ Tề Vân Hàm đã được bảo vệ rất tốt, ngay cả khi trong viện trách phạt hạ nhân cũng cố ý tránh nàng ấy, căn bản chưa từng gặp phải âm mưu quỷ kế gì, nhưng ma ma đang đứng sau lưng nàng ấy lại nhạy bén nhận ra gì đó.

"Xin hỏi Ngụy nhị cô nương, tại sao lại hỏi vậy?"

Ngụy Niên ngước mắt nhìn về phía bà ấy, dường như không ngờ bà ấy sẽ đột nhiên lên tiếng.

Tề Vân Hàm vội vàng giới thiệu: "Đây là vú nuôi của ta, họ Chung."

Ngụy Niên nhẹ nhàng gật đầu: "Chung ma ma."

Chung ma ma khom lưng khách khí đáp lễ, thản nhiên nói: "Ngụy nhị cô nương đừng trách ta lắm miệng, thật sự là tính tình cô nương nhà ta quá ngây thơ, làm hạ nhân tự nhiên là phải để tâm nhiều hơn."

Ban đầu bà ấy đã không đồng ý để cô nương tới Hương Sơn theo lời hẹn, trong lòng cũng hơi bất mãn với Ngụy Niên, các cô nương hẹn nhau ở đâu không được, lại cứ phải lên chùa Hương Sơn, cũng không phải là bà ấy không kính trọng Bồ Tát, mà là đường xá hơi xa, bà ấy đi đứng không tốt, cô nương lại không cho bà ấy đi cùng, trong lòng bà ấy khó tránh khỏi lo lắng.

Ngụy Niên dịu dàng cười: "Ta biết, không dám trách ma ma."

"Thật ra cũng không có gì khác, chỉ là hôm đó..."

Ngụy Niên mấp máy môi, lần nữa nhìn sang Tề Vân Hàm, nói: "Tam muội muội nói hai người cãi nhau, ngại không dám mở lời xin lỗi, mới năn nỉ ta gửi thiệp mời cho Tề cô nương, mượn cớ dâng hương để làm hòa, đương nhiên là ta không tiện từ chối."

Trong mắt Chung ma ma lóe lên một tia sáng kì dị.

"Ta cũng không ngờ nửa đường lại gặp phải sói, may mà được Thái tử điện hạ cứu giúp ta mới giữ được tính mạng, nhưng sau đó khi điện hạ sai người kiểm tra bốn phía, đề phòng lại xảy ra chuyện sói tấn công người thì lại phát hiện hai kẻ có hành tung khả nghi."

Đôi mày thanh tú của Ngụy Niên cau lại, nói: "Lúc ấy ta bị dọa sợ, mới kể rõ ngọn nguồn với Thái tử điện hạ, xin Thái tử điện hạ sai người tới đình Hương Sơn báo cho Tề cô nương xuống núi, nhưng lúc người đó về lại bẩm báo rằng ở gần đình Hương Sơn cũng có người ẩn núp."

"Cho nên ta mới hỏi Tề cô nương, hôm đó có điểm nào đáng ngờ không?"

Tề Vân Hàm bị lời nàng nói dọa sửng sốt hồi lâu, mới lắc đầu: "Không có."

"Nhưng..."

Ngụy Niên: "Nhưng cái gì?"

Tề Vân Hàm nhìn nàng, do dự một lúc sau đó vẫn nói: "Thật ra ta không cãi nhau với Ngưng Nhi."

"Ngưng Nhi nói với ta là, tính tình Ngụy nhị cô nương có hơi... quái gở, không thích kết bạn với người ta, càng không thích ra ngoài, nhưng sau lần trước nàng ấy giới thiệu cho hai chúng ta quen nhau, thì phát hiện Ngụy nhị cô nương có thiện cảm với ta, nên mới nghĩ ra cách này, để ta và Ngụy nhị cô nương qua lại với nhau nhiều hơn."

Ngụy Niên rất kinh ngạc: "Hóa ra là vậy, Tam muội muội có lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!