Chương 33: (Vô Đề)

Bãi tha ma Hương Sơn cách biệt viện một đoạn đường khá xa, ngồi xe ngựa cũng mất gần nửa canh giờ.

Vòng bên ngoài là rừng cây rậm rạp, nếu không đến gần hoàn toàn không biết bên trong chứa đựng điều bí ẩn, nếu như ban đêm có ai xông vào, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức hồn vía lên mây.

Ánh nắng xuyên qua rừng cây chiếu vào trong, c*̃ng khó mà xua tan cảm giác u ám kia, chỉ nhìn từ xa cũng đủ khiến lòng người run sợ.

"Cô nương, là chỗ này." Dù Trường Phúc thường xuyên thấy thi thể, c*̃ng không khỏi rùng mình một cái: "Chờ chút đã, để bọn họ bới ra trước."

Ngụy Niên không thể giữ được vẻ đoan trang nhã nhặn nữa, nàng khẽ ừ, trên mặt lại không còn chút màu máu.

"Đừng đào nhầm, đào cái đám vừa mới chết đêm qua ấy."

Trường Phúc cất giọng hô về phía mấy thị vệ.

Chết lâu ngày nhìn đã sợ, mùi lại còn nồng, sao cô nương gia có thể chịu được.

Ngụy Niên nắm chặt hai tay, cảm giác mình cũng sắp không đứng vững nữa.

Trường Phúc thấy nàng như vậy, vội vàng nói sang chuyện khác, tiện thể nói đỡ cho điện hạ nhà mình: "Những năm qua, đối với điện hạ thì ám sát chẳng khác nào cơm bữa, có khi một ngày còn gặp phải mấy lần. Ở Đông cung, canh phòng nghiêm ngặt thì còn đỡ, nhưng chỉ cần điện hạ ra khỏi cửa là hiếm khi có được yên ổn, nhất là mỗi năm khi ở biệt viện Hương Sơn một tháng, thì đúng là như cỏ mọc mùa xuân, lớp này vừa bị chém đứt, lớp khác đã mọc lên, không tài nào dẹp hết được."

Ngụy Niên nghe xong, không khỏi nhớ lại lần ở bãi săn trước kia. Quả thật hắn không hề bất ngờ khi có thích khách xuất hiện, nhưng nàng không hiểu, không biết là ai có thù sâu với Thái tử như vậy, mà lại không tiếc công sức muốn lấy mạng hắn.

"Là những ai vậy?"

Trường Phúc khinh thường "xuỳ" một tiếng, đáp: "Loại người gì cũng có, đa số đều là bại tướng dưới tay, đến báo thù."

Ngụy Niên: "..."

Cũng đúng, với tính tình của Thái tử, rất khó không đắc tội người khác.

Nhưng dù sao hắn cũng là Thái tử, phải hận cỡ nào mới dám mạo hiểm giết Thái tử?

Trường Phúc đoán có lẽ là Ngụy Niên hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Không chỉ người Bắc Lãng, phần lớn đều là thám tử các quốc gia, trong đó chủ yếu là Nam Hào và Tây Vu."

"Cô nương còn nhớ đến trận đại chiến bốn năm trước không? Điện hạ đánh bại Tây Vu, khải hoàn mà về, từ đó trở đi, tên của điện hạ đã nằm ở vị trí thứ hai trên bảng treo thưởng của các quốc gia. Mấy năm sau, điện hạ liên tục phá hủy mấy cứ điểm ở Phụng Kinh của nước địch, mới trở thành cái đinh trong mắt bọn họ, đã vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất bảng treo thưởng, người đến đây hành thích không chỉ có người kết thù với điện hạ, c*̃ng có người tới vì tiền thưởng."

"Những thứ này cộng lại, lúc thì thay phiên nhau đến, lúc thì cùng một lúc ập đến, vậy chẳng phải là không có ngày yên ổn nào hay sao?."

Đôi mày thanh tú trên khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Niên cau lại, đúng là nàng chưa hề nghĩ tới trường hợp này.

Nàng nhớ rõ trận chiến kia, nhưng chỉ qua những lần nghe Ngụy Hằng thỉnh thoảng nhắc đến. Bị giam lỏng trong hậu viện, nàng cũng không biết nhiều. Cho tới bây giờ, những gì nàng còn nhớ rõ nhất cũng chỉ còn là Lãng Vương, Thái tử khải hoàn trở về, nhưng nàng không hề hay biết đằng sau còn có những diễn biến phức tạp như vậy.

Người đời đều nói Thái tử vui giận thất thường, làm việc điên cuồng, nhưng không biết mấy năm này hắn đều sống như vậy.

"Không chỉ người Bắc Lãng?"

Tức là trong số thích khách còn có người Bắc Lãng!

Thái tử vì bảo vệ Bắc Lãng mà bị các quốc gia treo thưởng truy sát đã đủ gian nan, vậy mà còn phải đề phòng cả người một nhà, thật trớ trêu thay.

"Đúng vậy." Trường Phúc thở dài: "Ai bảo điện hạ là Thái tử, chặn đường của một số người chứ."

Ngụy Niên khẽ nhíu mày.

Thái tử có thể cản đường ai?

Nhưng chẳng bao lâu trong nội tâm nàng đã có đáp án, kinh hãi không dám suy nghĩ thêm nữa.

Kim thượng còn có một vị đích hoàng tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!