Chương 32: (Vô Đề)

Thái tử sợ nóng, từ trước đến nay ăn mặc đơn bạc, hôm nay chỉ mặc một cái áo bào tay áo rộng màu đen, bên trong là một cái trung y dài màu mực, chỉ được buộc bằng một sợi đai lưng cùng màu, mà bây giờ thứ Ngụy Niên cầm trong tay, chính là đai lưng của Thái tử...

Chử Yến cảm giác bên hông chợt buông lỏng, gần như cúi đầu cùng lúc với Ngụy Niên.

Đai lưng màu mực nằm trong bàn tay trắng như tuyết, gợi ra vô số suy nghĩ kiều diễm.

Chử Yến: "...?!"

Ngụy Niên: "...?!"

Sâu trong mắt Chử Yến hiện lên rất nhiều loại cảm xúc, cuối cùng, hắn cố gắng bình tĩnh hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

Ngụy Niên cứng đờ ngẩng đầu nhìn Chử Yến, khuôn mặt đỏ lên: "Thần nữ nói không phải cố ý, điện hạ có tin không?"

Nàng căn bản không biết mình đã đặt tay lên đai lưng từ lúc nào và như thế nào! Càng không biết là mình đã giật nó xuống như thế nào!

Nhưng hiện tại đai lưng của hắn đang nằm trong tay của nàng, mặc nàng có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được.

Quả nhiên, ánh mắt Chử Yến u tối nhìn chằm chằm nàng, hiển nhiên là đang nói với nàng, hắn không tin.

Ngụy Niên nắm chặt cái đai lưng phỏng tay, khóc không ra nước mắt.

Đây đã là lần thứ ba nàng muốn tìm kẽ đất chui xuống trong hôm nay.

Trường Phúc vụng trộm liếc qua, sau đó hít sâu một hơi, hoảng sợ không khép được miệng.

"Ông trời ơi..."

Kích, k*ch th*ch thế cơ à?

Tô Cấm nghe vậy cũng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nàng ấy bỗng cứng lại, sau đó vội vàng quay đầu, lỗ tai đỏ bừng.

Ngụy Niên còn không biết một màn này đã bị người nhìn thấy, luống cuống sắp khóc: "Điện hạ, thần nữ thật sự không cố ý, thần nữ cũng không biết sao lại, lại..."

"Lại cởi đai lưng của Cô." Chử Yến có lòng tốt nói tiếp giúp nàng.

Khóe mắt Ngụy Niên đã ngấn lệ: "... Điện hạ."

Chử Yến hừ lạnh, nói: "Ngươi định đứng đây khóc rồi thu hút người khác đến, hay là tranh thủ thời gian tiêu hủy chứng cứ?"

Ngụy Niên giật thót, giống như chỉ nghe được mấy chữ tiêu hủy chứng cứ, nàng vô thức vò đai lưng lại thành cục chuẩn bị ném đi, còn chưa kịp ra tay đã bị Chử Yến nắm lấy cổ tay.

Thái tử nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Ngươi tiêu hủy chứng cứ như thế à? Thế thì Cô quay về kiểu gì?"

Ngụy Niên ngơ ngẩn: "..."

Nàng chậm rãi cúi đầu, lại lần nữa muốn vùi bản thân xuống lòng đất.

"Thần nữ sai rồi."

Chử Yến nâng tay xoa bóp ấn đường: "Còn thất thần làm gì."

Ngụy Niên giật mình hoàn hồn, vội vàng gỡ cái đai lưng đã bị vò thành cục ra, nhưng trên đai lưng đã có nếp uốn, nàng dè dặt nhìn Chử Yến, mong hắn không phát hiện, nhưng mới ngẩng đầu đã đối diện với con ngươi thâm trầm của đối phương.

Ngụy Niên run lên, vội vàng cúi xuống cuống quýt vuốt đai lưng, thấy Thái tử không làm khó dễ, nàng mới nín thở cẩn thận tới gần hắn, hai tay vòng qua eo hắn buộc đai lưng cho hắn.

Ước chừng là bởi vì quá hồi hộp, lại có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời nàng có hơi luống cuống tay chân, làm một lúc lâu mới miễn cưỡng giúp Thái tử mặc chỉnh tề.

Chử Yến nhìn nữ tử đang cúi đầu giả làm chim cút trước mặt, đưa tay nâng cằm nàng lên, trầm giọng nói: "Lá gan của ngươi không nhỏ, giữa ban ngày ban mặt mà dám làm xằng làm bậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!