Chương 31: (Vô Đề)

Ngụy Niên lập tức hiểu ý, vào lúc hắn tiếp cận thì nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, nhưng mà đôi môi trong dự đoán cũng không rơi xuống, mà là truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Thái tử:

"Vậy thì phạt ngươi đi cho sói của Cô ăn."

Ngụy Niên bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức đối diện với ánh mắt đùa cợt của Thái tử: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Khóe mắt Ngụy Niên hơi ướt, chỉ ước lập tức tìm được một kẽ đất mà chui xuống: "Thần nữ không, không nghĩ gì cả."

"Hừ." Chử Yến hừ lạnh một tiếng rồi buông nàng ra, cất giọng kêu: "Người đâu."

Tô Cấm nhanh chóng xuất hiện sau tấm bình phong: "Có nô tỳ."

"Chuẩn bị xong thịt tươi cho sói ăn chưa?"

Tô Cấm cúi đầu trả lời: "Rồi ạ."

Chử Yến chống khuỷu tay liếc mắt nhìn Ngụy Niên: "Còn không đi?"

Lúc này Ngụy Niên mới bỗng nhiên nhớ tới lời hắn vừa nói!

Hắn muốn nàng đi cho sói ăn!!

Hốc mắt Ngụy Niên lập tức ướt, nàng nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của Thái tử, run giọng nói: "Điện hạ, thần nữ sợ."

Nàng thật sự không muốn quay lại chỗ đó nữa!

Ngay cả tới gần thôi chân nàng đã mềm nhũn, nào dám đi vào cho sói ăn.

Chử Yến liếc nhìn ngón tay thanh mảnh đang kéo ống tay áo của mình, nhạt giọng bảo: "Hoặc là, ngươi cho sói ăn, hoặc là, cho sói ăn ngươi."

Ngụy Niên cứng đờ, cắn môi nhìn Chử Yến, mãi đến khi biết hắn sẽ không đổi ý mới chậm rãi buông tay, chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Thần nữ tuân chỉ."

Ngụy Niên đi cực chậm, có thể dùng câu "đi một bước ngoảnh lại ba lần" để hình dung, thế nhưng mãi đến khi nàng ra tới cửa, c*̃ng không chờ được Thái tử mềm lòng.

Nàng không khỏi trầm thấp thở dài.

Còn sống thật là khó, dỗ Thái tử thật là khó!

Chử Yến nghe thấy tiếng than khẽ kia, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Một chút thủ đoạn nhỏ này, hắn có thể không nhìn ra hay sao?Ngụy Niên một đường vừa đi vừa nghỉ, ý đồ kéo dài thời gian, cũng mặc kệ nàng kéo dài thế nào, cuối cùng vẫn đến ngoài chuồng sói.

"Tô Cấm cô nương..."

Tô Cấm đối diện với ánh mắt khẩn cầu của nàng, c*̃ng lực bất tòng tâm: "Nô tỳ cũng không có cách nào."

Ngụy Niên đau khổ nhìn vào trong vách đá, hai chân đã bắt đầu run lên, đời trước nàng tạo nghiệp gì ... À không, đời trước trước!

"Áuu!"

Tựa hồ là ngửi thấy mùi thịt tươi, không ngừng có sói gào lên, Ngụy Niên sợ hãi lùi về sau, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

"Cô nương, sẽ có thị vệ đi vào cùng ngươi, không có chuyện gì đâu." Tô Cấm không đành lòng, dịu giọng an ủi nàng: "Vả lại rào chắn cao như vậy, cô nương chỉ cần ném chỗ thịt này xuống là được rồi."

Nhưng nàng ấy vừa mới nói xong, một người trong số các thị vệ xách thịt tươi lập tức nói: "Điện hạ dặn, chúng ta xách thịt vào xong phải đi ra ngay."

Ngụy Niên: "..."

Ngụy Niên nhìn chằm chằm hắn: "...?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!