Chương 29: (Vô Đề)

So với đám người cùng cảnh ngộ đang bị phạt chép sách kia, kẻ đầu têu Phong Thập Bát đang rất sung sướng, nàng ấy và tú nương tham khảo mẫu thêu suốt cả một ngày.

Ngụy Niên lại bán mấy vật trang trí còn sót lại trên kệ trân bảo, vơ vét hết tất cả đồ trang sức những năm qua Ngụy Hằng tặng cho nàng ra, sai Phong Thập Bát cầm đi đổi bạc.

Nàng thực hiện lời hứa cho Phong Thập Bát năm bộ... Không, ba mươi bốn bộ y phục, lại mua thêm y phục cho hạ nhân trong Hạnh Hòa viện, cuối cùng tính toán, chỉ còn lại tám mươi lượng bạc.

Ngụy Niên nhìn viện tử trống rỗng, tâm trạng cực tốt, nếu là Kiều thị qua đây nhìn thấy, khả năng cao là sẽ tức giận đến ngất xỉu.

Những ngày này không phải người Ngụy gia không muốn qua đây, nhưng đều bị Ngụy Niên cản lại, lấy cớ là Thái tử muốn nàng chép kinh thư mười ngày, ai cũng không được quấy rầy.

Đông Tẫn bày cơm sáng xong vào phòng ngủ không tìm thấy Ngụy Niên, đi ngang qua chính sảnh lại thấy Ngụy Niên đang ngắm nghía một bộ bàn ghế làm bằng gỗ trắc, nàng ấy bước nhanh qua, chân thành nói: "Cô nương, cái này không bán được!"

Ngụy Niên ngước mắt nhìn nàng ấy.

Đông Tẫn vội vàng khuyên nhủ: "Bàn ghế quá chói mắt, nếu như thiếu một bộ, chỉ cần có người tới viện Hạnh Hòa thì sẽ phát hiện ra ngay."

Ngụy Niên lưu luyến không thôi: "Thôi được."

Đợi tới trước khi nàng rời khỏi Ngụy gia, lại đi bán mấy thứ này.

Trước kia không cảm thấy gì, hiện tại nàng phát hiện dùng tiền mua đồ quá sung sướng, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Dù sao thì nàng không hề tiếc đồ của Ngụy gia.

Nếu có thể...

Ngụy Niên đi ra chính sảnh, sờ lên cây cột đỏ dưới hiên.

Quay đầu lại hỏi Phong Thập Bát xem những thứ này có đáng tiền không, nếu đáng tiền thì đợi đến lúc nàng rời đi cũng sẽ dỡ ra mang đi bán.

Đông Tẫn hoảng sợ vội vàng kéo nàng đi: "Cô nương, chúng ta ăn cơm sáng trước đi."

Đến phòng ăn, Ngụy Niên như không thể tự khống chế liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh, sau khi phát hiện hình như thật sự không có gì đáng tiền mới nhìn xuống bàn cơm.

Đông Tẫn thật sự không nhịn được nữa: "Cô nương, hiện tại chúng ta không có khoản chi tiêu lớn, còn lại hơn tám mươi lượng lận, đủ rồi, hơn nữa cũng sắp phát tiền tiêu hàng tháng..."

"Hừ." Ngụy Niên.

Đông Tẫn nghe hiểu: "... Mặc dù chỉ có tám lượng, nhưng cũng đủ rồi."

Ngụy Niên không lên tiếng nữa, tập trung ăn cơm.

Đợi đến lúc nàng rời đi Ngụy gia, nếu như Phong Thập Bát còn ở bên cạnh nàng, nhất định nàng sẽ móc sạch viện Hạnh Hòa! Ngay cả gốc cây cành hoa ngọn cỏ cũng không để lại!

Đông Tẫn im lặng thở dài.

Hình như cô nương đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia cô nương đoan trang nhã nhặn, hiện tại cô nương... cũng không thể nói là không đoan trang tao nhã, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy có điểm nào đó đã thay đổi.

Đại khái là... có sức sống hơn?

Ngụy Niên vừa ăn cơm sáng xong đã có hạ nhân bẩm báo, Ngụy Hằng tới.

Ngụy Niên vẫn không muốn gặp hắn ta lắm.

Nhưng hôm qua người của biệt viện Hương Sơn đã tới, nàng không thể dùng cớ chép sách để chối từ nữa.

Ngụy Niên bực bội nhíu mày: "Mời đại công tử tới chính sảnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!