Chương 28: (Vô Đề)

Chử Yến không nhận ra chữ của nàng, nhưng nét chữ xinh đẹp, nhìn giống do chính tay nàng viết.

Chử Yến cười đầy ẩn ý: "Lấy thêm."

Trường Phúc vừa muốn đưa tay, lại nghe hắn nói: "Đổ ra, lấy ở giữa."

Trường Phúc giật mình một cái: "..."

Hắn ta miễn cưỡng cười lấy lòng: "Điện hạ..."

"Lấy!"

Trường Phúc chỉ có thể kiên trì sai thị vệ đổ ra, chọn một quyển ở giữa đưa tới.

Chử Yến mở ra, lắc tay.

Thái tử nhìn quyển kinh thư với nét xiêu xiêu vẹo vẹo, đầy rẫy chữ sai trên tay, cắn răng: "Thứ quỷ gì!"

Tìm người hỗ trợ cũng không biết che giấu nét chữ, lại làm ra cái thứ chữ như gà bới này để lừa gạt hắn?

"Lấy thêm!"

Trường Phúc tự biết Ngụy cô nương không gạt được rồi, cam chịu tiện tay cầm một quyển trình lên, quyển này vẫn là chữ như gà bới, hơn nữa nét chữ lại thay đổi: "Tiếp tục!"

Đời này Chử Yến chưa từng nhìn thấy nét chữ nào xấu như vậy, hôm nay lại lập tức gặp mấy loại, quả thực là mỗi loại xấu một kiểu!

Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, lần này Chử Yến nhìn chằm chằm cuốn kinh thư Trường Phúc đưa qua rất lâu.

Trường Phúc hiếu kì rướn cổ lên nhìn, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Qua một hồi lâu, Thái tử mở kinh thư ra, nhìn về phía Tống Hoài, lạnh lùng nói: "Nét chữ này, sao Cô lại cảm giác nhìn rất quen mắt nhỉ?"

Tống Hoài liếc mắt, khóe môi giật một cái.

Đương nhiên là nhìn quen rồi, điện hạ tự mình dạy dỗ có thể không nhìn quen sao?

Trường Phúc c*̃ng ngơ ngác, hắn ta xích lại gần nhìn kỹ một lúc, sau đó khiếp sợ chỉ vào kinh thư: "Cái này… đây không phải... không phải… Phong, Phong..."

Sắc mặt Thái tử càng ngày càng khó coi, Trường Phúc không "Phong" được nữa, cúi đầu ngậm miệng lại.

"Phong Thập Cửu, lăn ra đây cho Cô!" Chử Yến cắn răng nói.

Một giây sau, thiếu niên đã đứng trong tẩm điện của Thái tử, đôi mắt không ngừng liếc xuống đống kinh thư trên mặt đất, vẻ chột dạ vô cùng rõ ràng, thậm chí còn không cần hỏi lại hắn...

"Ngươi muốn tạo phản đúng không?" Chử Yến tức đến nhe răng trợn mắt.

Phong Thập Cửu lập tức quỳ xuống, không dám lên tiếng.

Chử Yến đang muốn đá cho hắn một phát, lại bị Tống Hoài ngăn cản.

Chẳng biết lúc nào y đã cầm một quyển kinh thư lên, giọng điệu không rõ: "Điện hạ đừng nóng vội."

Chử Yến nhìn sang phía y, lại thấy y lật quyển kinh thư đang cầm trong tay ra.

Nét chữ quen thuộc bên trên khiến tất cả mọi người ở đây trầm mặc.

Chử Yến: "..."

Trường Phúc: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!