Chương 26: (Vô Đề)

Ngụy Niên căng thẳng nín thở tập trung, lại nghe thấy Đông Tẫn kinh ngạc nói: "Kinh thư?"

Ngụy Niên ngẩn người, sau đó chậm rãi đứng dậy nhìn sang thì thấy trong cái rương đỏ chót có thể nhét vừa cả một người đó chứa đầy kinh thư...

Đông Tẫn đã cầm lấy một trang giấy được đặt ở trên cùng, thì thầm: "Kỳ hạn mười ngày, nếu không, cho sói ăn."

Ngụy Niên: "..."

Đông Tẫn run rẩy: "Cô, cô nương... đây là..."

Ngụy Niên nhìn một rương kinh thư to kia, một lúc lâu không nói nên lời.

Một rương to như vậy cho dù nàng không ăn không uống không ngủ không nghỉ, cũng phải chép mất hai ba tháng mới xong! Mười ngày thì chép xong kiểu gì?!

Rõ ràng là hắn muốn tra tấn nàng rồi mới giết!

Phong Thập Bát đang ngồi trên mái hiên nhìn thấy một màn này, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì đưa ra một kết luận.

Ngụy nhị cô nương mắng điện hạ, không chỉ không chết mà chỉ bị phạt nhẹ như vậy, chứng minh Trường Phúc nói không sai, điện hạ thực sự rất coi trọng Ngụy nhị cô nương!

Cho nên, nàng ấy càng phải tận tâm tận lực hơn nữa!Đêm nay Ngụy Niên gặp ác mộng.

Trong mơ nàng bị một núi kinh thư vây quanh, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, che trời lấp đất chôn nàng bên trong, cuối cùng nàng bị Thái tử đẩy ra ngoài ném vào chuồng sói.

"A." Ngụy Niên hoảng sợ mở to mắt, ngồi bật dậy.

"Cô nương, người sao thế, gặp ác mộng ư?" Đông Tẫn nghe thấy động tĩnh, tiến lên vén màn hỏi.

Ngụy Niên miễn cưỡng thoát ra khỏi cơn ác mộng, trong lòng dần bình tĩnh lại.

Đông Tẫn thấy nàng không sao, lập tức gọi người vào hầu hạ nàng rửa mặt.

Hôm qua Thu Ảnh đã bị đuổi ra khỏi viện Hạnh Hòa viện, hiện giờ người chờ ở gian ngoài là một tiểu cô nương mới mua về hôm qua.

Tiểu cô nương rất gầy, gầy hơn cả Ngụy Trình, năm nay nàng ấy mới mười bốn, bởi vì trong nhà nghèo đói, nàng ấy bị phụ thân dẫn tới chợ phía Tây. Ngụy Niên nhìn trúng nàng ấy, là bởi vì lúc nàng ấy đứng ở đó bị người chọn lựa thì không hề ồn ào, cũng không khóc, bình tĩnh gần như lạnh lùng, nhưng nhìn kỹ lại thì càng giống như đã chết lặng. Vào lúc nàng ấy bị một nam tử trung niên chọn trúng, muốn mua về nhà làm thiếp, Ngụy Niên nhờ Trường Phúc ra giá gấp đôi, ký văn tự bán đứt với phụ thân nàng ấy.

Mười một người khác cũng đều là người khổ cực, có người bị phụ mẫu bán giống như tiểu cô nương này, cũng có người không còn song thân, bị họ hàng đưa tới chợ phía Tây, còn có một số người là cơ khổ không nơi nương tựa hoặc không còn cách mưu sinh, tự nguyện bán mình.

Trong đó có tám người là nữ tử, năm nam tử tuổi tác so le không đồng đều, cũng đều ký văn tự bán đứt.

Lúc Ngụy Niên chọn người vẫn luôn ngồi trong xe ngựa, không hề lộ mặt, những người này đều chưa từng gặp mặt nàng. Bọn họ không biết con đường phía trước ra sao, hoặc mừng rỡ, hoặc mờ mịt, hoặc sợ hãi, mãi đến khi trông thấy bảng hiệu phủ thị lang, bọn họ mới nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc, hóa ra người mua bọn họ là phủ thị lang.

Đây là nơi mà rất nhiều người tranh giành nhau vỡ đầu cũng không vào được!

Có điều bọn họ còn chưa kịp mừng rỡ, những chuyện xảy ra sau đó lại khiến bọn họ kinh ngạc sợ hãi không thôi. Trước khi bước vào phủ thị lang vị đại nhân mua bọn họ thông báo cho bọn họ rằng, bọn họ là người mà Thái tử điện hạ mua để đưa cho cô nương phủ thị lang, từ nay về sau ở phủ thị lang bọn họ chỉ được nghe lệnh của một mình cô nương.

Thế là, bọn họ ôm tâm trạng lo lắng sợ hãi, bước vào phủ thị lang, rồi lại đến viện Hạnh Hòa.

Mỗi một người trong bọn họ đều tập trung toàn bộ tinh thần, chuẩn bị nghe chủ tử dạy bảo, nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là cô nương không hề nghiêm khắc, ánh mắt nhìn bọn họ cũng không có vẻ khinh thường, nàng chỉ dặn dò đơn giản vài câu, sau đó nói kẻ phản bội sẽ lập tức bị đánh chết.

Bọn họ đều là người cùng đường bí lối có thể có một nơi sống sót đã đủ thỏa mãn lắm rồi, nào dám nảy sinh suy nghĩ khác, tất nhiên ai nấy đều vội vàng tỏ lòng trung thành.

Sau đó là ban tên, phân công công việc, nhận quần áo mới, mỗi người còn nhận được một lượng bạc, lúc ăn tối tất cả mọi người ngồi quanh một cái bàn tròn rất to, cùng nhau ăn một bữa cơm tối thịnh soạn.

Phải đến lúc này, cuối cùng trong mắt tiểu cô nương mới có ánh sáng, những người khác cũng đều yên lặng lau nước mắt.

Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ cảm thấy mình được sống như một con người thực thụ.

Tiểu cô nương được ban tên Nguyệt Lan, nàng ấy cẩn thận bưng nước đi qua bình phong, vào trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!