Thật ra chuyện áo cơm của Ngụy Niên vẫn tính là ổn, dù sao thì trên danh nghĩa nàng vẫn là đích nữ, mặt ngoài Ngụy gia vẫn phải giữ thể diện. Nhưng nếu dựa theo quy chế thì Kiều thị còn thiếu nàng rất nhiều. Với lại Ngụy Niên quyết định muốn bám lấy Thái tử, vậy thì đương nhiên phải nghĩ cách nói xấu Ngụy gia trước mặt Thái tử, khiến Thái tử đồng cảm với nàng. Để tránh tương lai khi nàng đối phó Ngụy gia thì Thái tử lại cho rằng nàng là kẻ vong ân bội nghĩa.
Mặc dù Ngụy Niên cũng không để ý cái nhìn của Thái tử với nàng đến thế, nhưng nàng cũng không bằng lòng gánh tội thay Ngụy gia.
Sau đó Thái tử không nói tiếp nữa, mãi đến khi về đến chuồng ngựa mới đồng ý với nàng.
Mà sau khi Trường Phúc được Thái tử truyền lời thì lập tức chuẩn bị bạc rồi cùng xuống núi, đi tới chợ phía Tây với Ngụy Niên. Những người này đều do Ngụy Niên tự mình chọn, Trường Phúc chỉ phụ trách trả tiền.
Ngụy Niên làm bộ làm tịch liếc một cái, cuối cùng, tầm mắt nàng rơi xuống một khuôn mặt xa lạ.
Đối phương là một nữ tử trẻ tuổi, mắt ngọc mày ngài, thấy nàng nhìn qua nàng ấy còn chớp mắt với nàng, cười cực kỳ xán lạn.
Ngụy Niên nhìn về phía Trường Phúc: "..."
Nàng không nhớ mình từng chọn cô nương này.
Ngoại hình như vậy, nào giống người đi ra từ chợ phía Tây, càng giống một khuê tú được nuông chiều.
Trường Phúc đáp lại nàng bằng một nụ cười rồi cúi đầu xuống.
Ngụy Niên lại nhìn sang Tô Cấm, người sau cũng chỉ cười.
Ngụy Niên: "..."
Nàng hiểu rồi, là người Thái tử nhét vào!
Mặc kệ Thái tử có mục đích gì, Ngụy Niên đều biết mình không thể từ chối, nàng chỉ trầm tư trong chớp mắt rồi nói: "Được điện hạ ưu ái, thần nữ không dám khước từ, người điện hạ chọn tất nhiên là tốt nhất, thần nữ không dám chọn."
Ý là muốn hết.
Kiều thị nhìn mười mấy người kia, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
"Nhưng trong viện thần nữ đã có một số người, viện thần nữ nhỏ, sợ là không chứa được nhiều người như vậy." Ngụy Niên khẽ nhíu mày nói.
Kiều thị tức giận đến mức móng tay sắp ghim vào thịt.
Nàng muốn làm gì!
Nàng muốn đổi tất cả người hầu ư?!
Trường Phúc nhíu mày, giọng điệu tùy ý nói: "Điện hạ nói, sau này bọn họ đều là người của nhị cô nương, cô nương muốn xử lý như thế nào đều được. Có điều... ý của điện hạ là, những người ban đầu hầu hạ trong viện cô nương e là cũng không tận tâm đến vậy, dù sao đã có tiền lệ bỏ chủ chạy trốn."
Ngụy Niên nhếch môi, uốn gói nói: "Thần nữ hiểu ý điện hạ, làm phiền Trung quý nhân cảm ơn điện hạ thay thần nữ."
Trường Phúc vội vàng đáp lễ, cười nói: "Cô nương gọi ta là Trường Phúc là được rồi."
Sau khi khách sáo một hồi, Trường Phúc Tô Cấm vốn nên về biệt viện phục mệnh, nhưng thoáng liếc thấy sắc mặt âm u của Kiều thị, hai người lại đổi lời: "Điện hạ dặn nô tài nhất định phải đưa người đến viện của cô nương, không biết cô nương có tiện không."
Tất nhiên là Ngụy Niên cầu còn không được, nhưng nàng không trả lời mà quay sang nhìn Ngụy Văn Hồng và Kiều thị.
Trường Phúc và Tô Cấm cũng đồng thời nhìn sang.
Kiều thị vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười, nhưng có lẽ là do thay đổi biểu cảm nhanh quá, cảm xúc bực bội còn chưa tiêu, nhìn vô cùng khó coi.
Ngụy Văn Hồng thì bình tĩnh hơn nhiều, cười rất hiền hòa: "Tất nhiên là tiện, làm phiền hai vị."
"Niên Nhi, chiêu đãi hai vị đại nhân cho tốt, không được thất lễ."
Trong mắt Ngụy Niên lóe lên tia sáng, khẽ gật đầu: "Vâng."Trường Phúc và Tô Cấm cũng không phải là chỉ đến để tặng người, bước vào Hạnh Hòa viện, chưa nói mấy câu Trường Phúc đã lấy cớ là hạ nhân thất lễ để làm khó dễ, Ngụy Niên thuận theo tình thế đuổi hết người trong viện ra, chỉ để lại mười ba người mới đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!