Tin tứ hôn vừa truyền ra, Tề Vân Lan yên tâm đôi chút.
Y nghĩ, đến bước này, có lẽ sẽ không xảy ra biến cố gì nữa.
Nhưng mấy ngày gần đây y luôn cảm thấy tâm thần không yên, hình như đã bỏ qua chuyện gì.
Mãi đến giữa năm sau, biên cảnh xảy ra biến cố, y mới chợt nhớ tới, ở kiếp trước từ ba năm trước, Nam Hào và Tây Vu cũng đã xâm phạm.
Trận chiến ấy, gian nguy không gì sánh được.
Lãng Vương trọng thương, Thái tử trúng độc, Bắc Lãng suýt nữa bị diệt.
Mà một đời này có lẽ là bởi vì đã không có Thẩm Lăng, cuộc chiến này mới lùi lại vài năm.
Một điều khác với kiếp trước là, hiện tại phủ Lãng Vương có thiếu chủ.
Vệ Trăn bắt đầu tập võ từ năm ba tuổi, sau khi tròn năm tuổi chính thức vào phủ Lãng Vương huấn luyện, mười hai tuổi bắt đầu học tập thương pháp Vệ gia, mười bốn tuổi xuất sư, mười lăm tuổi chiếm được nửa miếng lệnh phù quân Lãng.
Năm chiến sự bắt đầu, Vệ Trăn đã đọc thuộc lòng binh thư, Vệ gia thương cũng học đến thức thứ mười hai.
Cho nên việc nàng lên chiến trường giống như là thuận lý thành chương, là điều đương nhiên.
Có điều lúc đầu, tất cả mọi người đều không yên tâm.
Nhưng tới lúc quốc gia nguy nan, đại nghĩa lớn hơn tư tình.
Ban đầu c*̃ng giống như kiếp trước, Lãng Vương và võ tướng trong triều phân biệt tới Nam Hào Tây Vu, không bao lâu, tin tức Lãng Vương trọng thương ở Nam Hào truyền đến, mà lúc này, biên cảnh Tây Vu lâm nguy.
Thái tử điểm binh ngay trong đêm, tới trợ giúp Tây Vu, Vệ Trăn cũng dẫn quân Lãng chạy tới Nam Hào.
Trước khi đi, hai người chạm mặt ở cửa cung.
Bọn họ mặc áo giáp, đều nắm thánh chỉ, ngồi trên lưng ngựa xa xa nhìn nhau.
Thời gian gấp rút, không kịp nói lời từ biệt.
Thái tử nắm chặt cương ngựa, nhìn cô nương mặc áo giáp, rất muốn đi giành lại thánh chỉ trên tay nàng, nhốt nàng ở Đông cung, bảo vệ nàng kín kẽ.
Nàng yếu ớt như vậy, sao lên được chiến trường.
Nhưng hắn cũng biết, hắn không thể làm như vậy.
Nàng là Huyện chúa, là thiếu chủ phủ Lãng Vương, c*̃ng giống như hắn là Thái tử, trên vai gánh vác lê dân bách tính.
Bảo vệ Bắc Lãng, là trách nhiệm c*̉a bọn họ.
"Bảo trọng!"
Cuối cùng, Thái tử chỉ cất giọng nói hai chữ.
Vệ Trăn kéo dây cương, cười với hắn: "Bảo trọng."
Tiếng vó ngựa vang lên, hai người đều chạy về phía đại quân, đưa lưng về phía nhau, nhưng cũng là kề vai chiến đấu.
Kiếp thứ nhất, Vệ Trăn chết vào năm nay khi mới mười sáu tuổi; kiếp thứ hai, Vệ Trăn mười sáu tuổi đã có được cuộc sống mới; còn lần này, Vệ Trăn mười sáu tuổi lớn lên trong yêu thương, nhận được nền giáo dục tốt nhất, thông minh quả cảm, văn võ song toàn.
Năm Thịnh An thứ mười bảy, mùa đông, Nam Hào ba lần báo tin chiến thắng, Tây Vu cũng liên tiếp truyền lại tin thắng trận.
Năm Thịnh An thứ mười tám, mùa hạ, thiếu chủ Vệ gia đặt mình vào nguy hiểm giành được thắng lợi cuối c*̀ng, nhưng nàng lại rơi xuống vách núi, không rõ sống chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!