Chương 245: Trăn Trăn thuở nhỏ

Thịnh An năm thứ mười lăm, mùa đông, Huyện chúa Nguyên Cẩn cập kê.

Với tư cách là vị Huyện chúa duy nhất c*̉a Bắc Lãng, tất nhiên là lễ cập kê c*̉a Vệ Trăn vô c*̀ng long trọng.

Phủ Lãng Vương đông như trẩy hội, trong cung ban thưởng nối liền không dứt, Hoàng tử Công chúa đều tới từ sớm, các gia tộc lớn ở Phụng Kinh đều là chủ mẫu đích thân đến.

Trước khi buổi lễ diễn ra, trong khuê phòng, Huyện chúa Nguyên Cẩn bị thế gia quý nữ vây quanh, nghe những lời chúc mừng thoải mái ấm lòng, thấy những nụ cười xán lạn và vui sướng, hoàn toàn bất đồng với cảnh quạnh quẽ cô độc kiếp trước.

Đời này Vệ Trăn trải qua cuộc sống vốn nên thuộc về bản thân, được muôn vàn yêu thương nuông chiều, tình thân, tình bạn bị thiếu hụt khi còn nhỏ ở kiếp trước, đều được viên mãn.

Ở lễ cập kê, Huyện chúa Nguyên Cẩn mặc hoa phục xinh đẹp tuyệt trần, nàng vừa xuất hiện, tất cả những người tới xem lễ đều không tự giác im lặng, nhìn nữ tử rực rỡ trên đài không chớp mắt.

Vệ gia có thiếu nữ mới trưởng thành, một sáng kinh động thành Phụng Kinh.

Bao gồm cả Thái tử Chử Yến.

Từ nhỏ hắn đã yêu thương Vệ Trăn Trăn như muội muội, chưa bao giờ sinh ra những tâm tư khác. Cho đến hôm nay, cho đến giờ phút này, hắn nhìn tiểu nha đầu gần như một tay hắn nuôi lớn biến thành một cô nương thu hút mọi ánh nhìn, duyên dáng yêu kiều, tim đột nhiên rung động.

Có một loại cảm giác quái dị không rõ xông lên đầu hắn.

Hắn không giải thích rõ được đó là cảm giác gì.

Cho đến khi hắn thấy tình cảm trong mắt Bùi Lạc An.

Vệ Trăn theo học ở Bùi gia, c*̃ng coi như quen biết từ nhỏ với Bùi Lạc An cháu trai c*̉a Bùi lão gia tử.

Bùi Lạc An đứng ở góc đối diện Thái tử, thiếu niên lang dịu dàng nhìn cô nương trên đài, trong mắt là tình ý khó lòng che giấu.

Không chỉ một mình Bùi Lạc An, muội muội của hắn trưởng thành, bị vô số người mơ ước.

Trong lòng Thái tử chợt nảy lên sự tàn nhẫn.

Cho dù là Bùi Lạc An, cũng không xứng với Vệ Trăn Trăn c*̉a hắn.

Khí thế c*̉a Thái tử quá đáng sợ, kinh động rất nhiều người, bao gồm cả Bùi Lạc An.

Dường như Bùi Lạc An có cảm giác, vừa quay đầu đã trực diện với ánh mắt đầy vẻ độc ác c*̉a Thái tử, hắn hơi sững sờ, không hiểu ra sao.

Hắn đắc tội Thái tử điện hạ lúc nào vậy?

Nhưng mà đúng vào lúc này, Thái tử dời tầm mắt, ánh mắt đảo qua tất cả những con cháu thế gia có ý với cô nương trên đài.

Uy h**p rõ mồn một, rất nhiều người đều từ từ hoàn hồn, không dám lại tùy ý nhìn chằm chằm Huyện chúa Nguyên Cẩn.

Ở thành Phụng Kinh có ai không biết Thái tử điện hạ thương yêu muội muội phủ Lãng Vương nhất, bọn họ không kiêng dè như vậy, bị lườm c*̃ng đáng.

Mà ánh mắt Bùi Lạc An lại hơi phức tạp.

Tuy nhờ quan hệ với Lãng Vương, tất cả mọi người tự giác coi Huyện chúa Nguyên Cẩn là muội muội c*̉a Thái tử điện hạ, nhưng trên thực tế, Thái tử điện hạ và Huyện chúa Nguyên Cẩn, cho dù là trên danh nghĩa hay huyết thống, đều không phải huynh muội ruột.

Thái tử điện hạ, có thật là chỉ coi Huyện chúa Nguyên Cẩn như muội muội không?

Mà hắn không biết lúc này Chử Yến cũng chìm vào suy nghĩ giống như hắn.

Cùng là muội muội, năm ngoái lúc Tề Vân Hàm đính hôn với Tống Hoài, hắn cũng không cảm thấy như vậy.

Hắn thật sự chỉ coi Vệ Trăn Trăn như muội muội?

Nếu có một ngày, Vệ Trăn Trăn cũng đính hôn...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!